Chương 30: Ma Tộc.
Đảo Thiên Phong.
Alex nhìn sang Dương Lỗi, ánh mắt sau lớp mặt nạ trợn trừng, chưa khi nào lão cảm thấy sỉ nhục như hiện tại. Một tên tù nhân nhãi nhép dám tuyên bố tìm ra bí mật bên trong Thiên Phong Lao Ngục, đó chẳng khác gì tuyên chiến với bọn họ.
Hít sâu một hơi, Alex trầm giọng phân tích: “Chắc chắn xung quanh đảo có Tháp Tín Hiệu của Bách Thần cho nên chúng mới có thể thu thập được tín hiệu. Dương huynh đệ! Phiền cậu dẫn quân tìm ra và tiêu diệt bọn chúng. Đồng thời Đảo Thiên Phong tiến vào trạng thái cảnh giác cao nhất, kẻ địch có thể đến bất cứ lúc nào”.
“Được! Tín Phong theo ta”. Dương Lỗi nói rồi nhảy lên cao, sau đó bay ra phía ngoài đảo, theo đằng sau gã là sáu tên Ngục Phó.
Alex đưa mắt nhìn Dương Lỗi rời đi, sau đó mới nhìn về phía Sát Lệnh vẫn còn treo trên đầu Thiên Phong Lao Ngục. Gã chắp tay niệm chú, hoàn thành quá trình.
Ánh sáng đỏ từ Sát Lệnh ngày càng rực rỡ, sau đó phủ xuống Lao Ngục, từng làn khói đen thoát ra khỏi Lệnh Bài, hiện hình thành những con quỷ to lớn, chúng dương nanh múa vuốt rồi bay vào bên trong, bắt đầu thực hiện sứ mệnh của chúng.
“Ma Tộc! Sống dậy đi!”. Alex lẩm bẩm.
…..
Mộc Lao, tầng thứ năm.
Chính giữa trung tâm lao ngục có một Tế Đàn cao lớn, bên trên có một thân ảnh nhân loại bị xiềng xích bao trùm. Sau lưng ông ta là tám cái Linh Luân phát sáng, xoay tròn, mỗi cái Linh Luân đều được kết nối với rất nhiều dây xích đỏ như máu.
Xung Quanh Tế Đàn được bao bọc bởi một biển lửa màu xanh lục. Mộc Tinh treo trên đầu, điểm cuối của toàn bộ dây xích, từng dòng Linh Lực liên tục được hút ra từ cơ thể ông ta.
Thấp thoáng bên trong Mộc Tinh màu xanh lục còn có thể thấy bóng dáng của một con Phượng Hoàng màu đỏ.
Người đàn ông cúi thấp đầu, cơ bắp co rút chỉ còn da bọc xương, tóc tai trên đầu rũ rượi. Vốn dĩ mắt ông ta đang nhắm nghiền nay đột ngột mở ra, đôi mắt màu tím như muốn xuyên qua hư không nhìn thấu tất cả.
Một đàn ác quỷ lao xuống từ trên trời, nháy mắt toàn bộ đã nhập vào cơ thể của người đàn ông.
“Graooo!”. Ông ta vùng vẫy, từng sợi dây xích vang lên âm thanh “leng keng!” chấn động không gian. Tám cái Linh Luân sau lưng ánh sáng tỏa ra ngày càng dữ dội.
Đúng lúc này, tất cả các tầng như đồng thời có phản ứng, Thủy Tinh chìm dưới đáy Thủy Lao, Hỏa Tinh và Thổ Tinh treo trên bầu trời, ngay cả Kim Tinh bên trong cơ thể Bạch Vân cũng đều rung động dữ dội.
Thiên Phong Lao Ngục “Ầm! Ầm!” chấn động, chỉ trong một nháy mắt. Không gian xung quanh Tế Đàn xuất hiện bốn lỗ hổng lớn, từ bên trong bay ra đủ “Tứ Tinh” kèm theo Thánh Thú chúng từng phong ấn.
Ngao Ngao, Huyền Kim, Bạch Vân xuất hiện mà trợn trừng mắt, không hiểu chuyện gì xảy ra. Bên cạnh chúng còn xuất hiện xác c·hết một con Thánh Thú toàn thân nửa rồng nửa thú, bốn vó như hươu, trên trán còn có một cái sừng.
“Kíu!!!”. Trên bầu trời Mộc Tinh cùng lúc đó bay xuống một con Phượng Hoàng toàn thân đỏ như lửa, ánh mắt nó bi ai nhìn sang ba huynh đệ năm xưa, trong mắt thoáng hiện những giọt nước long lanh.
“Graooo!”. Tiếng kêu thảm thiết của người đàn ông vẫn vang vọng, sau đó tám cái Linh Luân sau lưng ông ta từ từ biến thành màu đen như bị tà ác xâm chiếm. Cơ thể ông ta từ da bọc xương phình lên, cơ bắp cuồn cuộn xuất hiện, những Linh Lực bị hút ra từ trước giờ theo Mộc Tinh chạy ngược vào cơ thể, những đường gân, mạch máu to lớn dữ tợn xuất hiện.
Âm thanh kêu gào cuối cùng cũng im bặt, người đàn ông vùng vẫy đứng lên, từng sợi xích bung ra khỏi cơ thể, loảng xoảng rơi trên Tế Đàn. Hai mắt ông ta mở ra, dày đặc một màu đen u ám, không có dù chỉ một tia sáng.
“Ngũ Tinh” Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ tự hành bay đến, xoay tròn rồi cùng tiến vào bên trong cơ thể của ông ta. Một nguồn sức mạnh khủng kh·iếp tỏa ra, áp lực mạnh đến nổi ép bọn Ngao Ngao chỉ có thể chống bốn chân lên Tế Đàn, liều mạng nắm bất cứ thứ gì để không bị thổi bay. Huyền Kim ngoài Bạch Vân còn cố sức lôi kéo t·hi t·hể của Kỳ Mãnh.
Lát sau, áp lực đột ngột biến mất. Người đàn ông thoáng liếc nhìn sang bốn con thú bên cạnh, âm thanh khàn khàn vang lên: “Đi thôi! Ta cần thêm nhiều máu tươi hơn!”.
Tiếng nói vừa dứt, đám Ngao Ngao đứng lên, ánh mắt cũng hoàn toàn biến thành màu đen u ám. Ngay cả t·hi t·hể đã có phần hư thối của Kỳ Mãnh cũng đứng dậy, tiếng gào trầm thấp vang lên từ cổ họng nó.
Biển lửa màu xanh lục quanh Tế Đàn được Phượng Tiên hút trở lại.
Năm con thú gầm lên rồi bắt đầu làm theo lời người đàn ông.
…..
Bên trong Linh Đài của Ngao Ngao, Linh Hồn của nó bị cột lại bởi những sợi xích hư ảo và ép chặt về một góc, phía trước xuất hiện một làn khói đen đang điều khiển thân thể của nó.
Ngao Ngao khóc không ra nước mắt, liều mạng truyền âm cho Tiếu Thiên: “Chủ Nhân! Mau cứu Tiểu Ngao!”.
…..
Thủy Lao.
Tiếu Thiên ngẩn ra, phát hiện Ngao Ngao đột nhiên biến mất không một lời giải thích. Ngay khi vừa đặt chân xuống làn nước đen ngòm của Thủy Lao thì bên cạnh cậu chỉ còn ba Linh Tôn.
“Ngao Ngao đâu ?”. Tiếu Thiên hỏi, ba Linh Tôn chỉ đồng thời lắc đầu tỏ vẻ không biết.
“Hệ Thống! Ngao Ngao đâu ?”.
“Nó bị một sức mạnh thần bí lôi kéo! Hiện tại đang ở tầng thứ năm của Lao Ngục!”.
“Chuyện gì xảy ra ?”.
“Không rõ ràng lắm! Ký Chủ tốt nhất nên cẩn thận!”.
…..
Thiên lắc lắc đầu, không có Ngao Ngao thì làm sao có thể tìm thấy Kỳ Mãnh, nhưng vì sao nó lại đang ở tầng năm ? Rốt cuộc có chuyện gì đã xảy ra ? Tiếu Thiên liền truyền âm cho Ngao Ngao nhưng mãi cũng chẳng thấy nó hồi đáp.
“Chủ nhân! Phía trước có người!”. Phi Dương lên tiếng rồi chỉ tay đến phía trước.
Tiếu Thiên nhìn theo, chỉ thấy phía trước hàng chục trận pháp lấp lóe xuất hiện, chính giữa một người con gái mặc giáp đỏ đang ngồi khoanh chân, trên người cô ta dày đặc v·ết t·hương, máu vẫn còn đang chảy.
“Cô ta là ai ?”. Tiếu Thiên thắc mắc nhưng trong đầu thực sự đang cảm thán nét đẹp của cô gái. Dù cô gái vẫn hơi lem luốc nhưng cậu chưa từng thấy ai xinh đẹp hơn cô ta.
“Người này thực lực đạt tới Linh Tôn Đỉnh Phong, nếu nhìn trang phục trên người thì cô ta có vẻ là một trong ba Ngục Chủ”. Ấu Ma liếc mắt đã nhìn thấu.
Ngục Chủ ? Vậy vì sao ở trong này ? Bị phản bội ?
Tiếu Thiên nháy mắt đã mọc lên những suy nghĩ, tòa lao ngục hiện tại xuất hiện rất nhiều sự kiện kỳ quái, Ngục Chủ hẳn phải biết điều gì đó.
“Ba người đánh lại cô ta không ?”. Tiếu Thiên hỏi.
Phi Dương chẳng chần chờ đáp: “Nếu bình thường thì chắc ngang tay nhưng hiện tại cô ta mang rất nhiều v·ết t·hương, Linh Lực cũng có dấu hiệu suy yếu, bọn thuộc hạ chắc chắn mạnh hơn”.
“Được! Vậy đi thôi!”.
Tiếu Thiên nói rồi bước tới trước, ba Linh Tôn theo sát phía sau. Tiếng “lõm bõm” vang lên đã thu hút sự chú ý của Ninh Lan, cô ta đưa mắt nhìn về phía những người đang cố tiếp cận.
Trận pháp dần tan biến với mỗi bước đi của đoàn người Tiếu Thiên. Chỉ trong chốc lát xung quanh Ninh Lan không còn lại bất cứ trận pháp nào.
“Các người là ai ?”. Ninh Lan lên tiếng, cô nhìn ba người phía sau lưng cậu thanh niên đồng thời đề phòng, bởi ai cũng đều là cường giả ngang cấp với cô.
Tiếu Thiên không đáp mà lấy từ trong Nhẫn Trữ Vật ra một cái áo choàng đen, vứt về phía Ninh Lan.
“Cô che bớt đi! Lộ hết ra rồi kìa!”. Vừa nói nhưng Thiên cũng không nhịn được phải đỏ mặt, áo giáp Ninh Lan vốn dĩ chỉ che chắn bộ vị quan trọng, nay bị tàn phá cho nên da thịt cô ta lộ ra ngoài còn nhiều hơn, với một thanh niên vẫn còn tem như Thiên thì việc này quá sức kích động.
Ninh Lan ngẩn ra, sau đó phì cười nhưng vẫn đón nhận áo choàng rồi khoác lên cơ thể.
“Cảm ơn!”. Lần đầu Ninh Lan Ngục Chủ nói lời “khách khí” cùng người khác.
Thiên thở phào, sau đó mới nói: “Bọn tôi là tù nhân, nghe Phi Dương nói cô là Ngục Chủ, vậy chúng ta là kẻ thù đúng chứ ?”.
Ninh Lan gật đầu: “Đúng vậy!” sau đó cô ta thở dài rồi nói tiếp: “Nhưng hiện tại chúng ta không khác gì một đám châu chấu trên một sợi dây thừng cả. Sát Lệnh đã được khởi động, chẳng mấy chốc chúng ta sẽ c·hết thôi!”.
“Sát Lệnh ? Đó là cái gì ?”.
“Không rõ lắm! Chỉ biết thứ đó được dùng để khởi động sứ mệnh của Thiên Phong Lao Ngục, bình thường Sát Lệnh được chia làm ba mảnh phân biệt được ba Ngục Chủ nắm giữ, trước khi tôi b·ị đ·ánh lén rồi nhốt vào đây thì Sát Lệnh đã được khởi động”. Ninh Lan thành thật nói, cô cũng chẳng cần thiết che giấu điều gì, nhất là khi đã bị phản bội.
Thiên nhíu mày, dường như việc khởi động Sát Lệnh có liên quan tới việc Ngao Ngao biến mất. Cậu lại hỏi: “Sứ mệnh của tòa Lao Ngục này là gì ? Tôi phát hiện tù nhân mấy người đã bắt thực ra không có mấy ai là hạng người tà ác, nếu tôi không nhầm thì họ đều có thể mang danh thiên tài. Vả lại vì sao phải phong ấn năm Thánh Thú ở mỗi tầng ?”.
Ninh Lan cúi thấp đầu, áy náy nói: “Đúng vậy! Sứ Mệnh của chúng tôi là tập hợp bên trong Lao Ngục đủ 999 Linh Luân ít nhất mang màu xanh lục, còn lý do thì chúng tôi không biết. Ngoài ra việc phong ấn năm Thánh Thú thì trước kia chỉ nghe đồn bọn họ là Mắt Trận mà thôi”.
“Nếu như vậy vì sao cô lại nói chúng ta chắc chắn phải c·hết ?”.
Ninh Lan ngẩng đầu lên, nói một cách chắc chắn: “Bởi vì tôi hiểu Alex, hắn đã phản bội vứt tôi vào đây thì sẽ không để tôi còn sống ra ngoài. Hơn nữa, tôi có sáu Linh Luân màu đỏ và một Linh Luân màu tím, vừa hay có thể bù đắp được số lượng còn thiếu”.
…..
Thiên còn chưa kịp đáp lời, đúng lúc này trong đầu cậu vang lên giọng truyền âm của Ngao Ngao.
“Chủ nhân! Mau cứu Tiểu Ngao!”.
“Ngao Ngao! Xảy ra chuyện gì ?”.
“Tiểu Ngao không rõ lắm, nhưng hiện tại cơ thể thuộc hạ đang bị khống chế, sắp sửa t·ấn c·ông Kim Lao tầng thứ bốn!”.
“Chủ nhân! Mau! Mau quay lại!”.