Chương 2: Thần Luân Đại Lục.
Thiên ngước mắt nhìn không gian tối đen trước mặt, sau đó tự nhiên bên trong trí não xuất hiện những thông tin và hình ảnh kỳ quái. Hệ Thống đang truyền tới não cậu một bảng danh sách dài, những thông tin chi tiết dành riêng cho việc sử dụng Hệ Thống.
Có lẽ nhờ quyền năng to lớn, chỉ nháy mắt Thiên đã hoàn thành việc tiếp nhận thông tin.
Lắc lắc đầu, não có đôi chút đau nhẹ. Cậu ta mặc kệ gã bạn tù vẫn đang ngồi lải nhải mà vung tay tới trước, những ngón tay vạch trên hư không tạo thành những đường nét kỳ quái.
Ngay lập tức, trước mặt Thiên xuất hiện một cái bảng ánh sáng, bên trên có năm dòng chữ nhỏ. Thứ này trông khá giống kiểu máy tính tương lai cậu đã từng xem trong các bộ phim Khoa Học Viễn Tưởng.
Thông Tin Nhân Vật.
Chức Năng.
Học Trò.
Nhiệm Vụ.
Kho Chứa Đồ.
Thiên đưa ngón trỏ nhẹ nhàng chỉ vào mục Thông Tin Nhân Vật. Trước mặt hiện ra một màn hình chữ nhật đứng, bên trên chính là hình ảnh của cậu, bên cạnh có những dòng chữ nhỏ thuyết minh.
Nếu chỉ nhìn về ngoại hình, thì Thiên thấy gã chủ nhân của cơ thể này giống với cậu y xì đúc, cứ như hai người họ đúc từ một khuôn ra. Cậu ta hơi tò mò xen lẫn ngạc nhiên nhưng cũng không nghĩ nhiều, Thiên liền đưa mắt quan sát những dòng chữ nhỏ bên cạnh.
Tên: Lâm Tiếu Thiên ( Có thể tiếp nhận ký ức )
Trạng thái: Bị Thương, kinh mạch đứt rời, đan điền vụn vỡ.
Đẳng cấp: 40 ( Tam Sĩ ) ( Đã bị phế ).
Linh Luân : Thánh Kiếm ( Đã bị phế ).
Thông tin rất ngắn gọn, Thiên chỉ chú ý đến dòng “Có thể tiếp nhận ký ức” nếu theo nghĩa chữ thì chắc chắn nếu nhấp vào cậu sẽ hiểu được vì sao chủ nhân của cơ thể này lại c·hết ở nơi này.
Không chần chừ gì thêm, cậu điểm tay vào dòng chữ đó.
“A!”. Cơn đau ập tới, từng dòng ký ức lạ lẫm hiện lên bên trong não, cậu gào lên, lăn lộn trên mặt giường bằng đá, tiếng gào như của một con heo bị chọc tiết.
…..
Chủ nhân của cơ thể này cũng tên Lâm Tiếu Thiên, người thừa kế duy nhất của Gia Tộc Họ Lâm, một trong ba gia tộc mạnh mẽ nhất của Thăng Long Vương Triều.
Cuộc sống thuở nhỏ của anh ta trải đầy một màu hồng, gia thế khủng, tư chất thông minh tuyệt đỉnh, kèm theo đó là ngoại hình điển trai. Tiếu Thiên đã từng có tất cả mọi thứ trong tay, những thứ người bình thường phải ghen tị.
Nhưng trong một đêm, Gia Tộc Họ Lâm của anh ta không hiểu thấu lại đối diện với những kẻ địch mạnh mẽ chẳng thể nào chống cự. Trong ký ức của Tiếu Thiên, kẻ địch chỉ có ba người nhưng đều là cường giả Hoàng Cấp, bọn chúng muốn Gia Tộc giao ra “Thánh Khí” mà họ nghĩ ông nội Tiếu Thiên đã dành được.
Với một gia tộc mạnh mẽ nhưng cường giả mạnh nhất chỉ ở cấp Linh Tướng thì đương nhiên chẳng thể nào có thể chịu đựng trước sức mạnh khủng kh·iếp của kẻ địch. Ngay khi ông nội vừa từ chối thì máu đã đổ. Ba tên kẻ địch dễ dàng nhảy vào đám người, ra tay tàn sát tất cả, không chừa cho bọn họ có một chút thời gian để giải thích.
Trong trận diệt vong, Tiếu Thiên tình cờ quay lại Gia Tộc, anh đã chứng kiến tất cả mọi thứ. Từng tộc nhân đổ gục xuống vũng máu, đầu thân tách thành hai nửa. Ba tên kẻ địch như ba Tử Thần tàn nhẫn gặt hái từng nhân mạng.
Sở dĩ anh ta còn sống sót cũng vì Tiếu Thiên được xác định trở thành người thừa kế duy nhất của Gia Tộc Họ Lâm, bọn chúng bắt anh về với hy vọng có thể tìm ra manh mối của “Thánh Khí”.
Tiếu Thiên dĩ nhiên không biết chút gì, anh ta vẫn còn là “Con nít” trong mắt các bô lão nên dĩ nhiên không quá rành việc của Gia Tộc.
Xuân đi, Thu đến rồi lại Xuân. Nháy mắt Tiếu Thiên đã bị giam giữ hai năm, từ một thanh niên khỏe mạnh, tiền đồ rộng mở nay đã biến thành một tên phế nhân chẳng còn chút sức lực.
Ba tên cường giả nọ, sau thời gian đầu t·ra t·ấn thì cũng đã mất hết sạch kiên nhẫn. Bọn họ rời đi tiếp tục tìm ra manh mối của Thánh Khí, còn Tiếu Thiên thì họ ném vào Thiên Phong Lao Ngục mặc kệ tự sinh tự diệt.
Tới bên trong Lao Ngục, tình hình của anh ta cũng chẳng khá khẩm hơn mấy. Ba ngày một trận lớn, mỗi ngày một trận nhỏ, đám cai tù đều lạnh lùng lôi anh ra t·ra t·ấn, cốt yếu để lấy lòng ba đại nhân vật nọ.
Vết thương mới chồng lên v·ết t·hương cũ, với hoàn cảnh tồi tệ, lương thực chẳng đủ đảm bảo thì cũng đến ngày cơ thể Tiếu Thiên chẳng thể nào chịu đựng thêm nữa. Ngày anh ta c·hết dưới một nhát roi lạnh lùng, trong ánh mắt tất cả chỉ gói gọn trong hai chữ “Trả Thù”.
…..
Thiên mở mắt ra, mồ hôi thấm ướt cả áo, cậu lau bớt mồ hôi trên trán, lết thân thể mệt mỏi cố gắng ngồi dậy.
“Tiếu Thiên! Tôi nhất định sẽ trả thù cho anh”. Thiên lẩm nhẩm như nói với chủ nhân cũ của thân thể, sau đó vội vàng sắp xếp lại toàn bộ ký ức bên trong đầu.
Hóa ra Thế Giới này có tên Thần Luân Đại Lục, một nơi to lớn rộng rãi bát ngát, cường giả vi tôn. Theo sách vở Tiếu Thiên từng đọc thì Thăng Long Vương Triều nằm ở bán cầu Phía Đông, thuộc Đông Long Châu. Xung Quanh Thăng Long Vương Triều còn có hai Vương Triều khác và rất nhiều Quốc Gia nhỏ xen kẽ, tất cả đều nằm dưới sự khống chế của một Hoàng Triều có tên Thiên Long.
Nếu chỉ tính toán theo diện tích thì cả Thuần Luân Đại Lục rộng hơn Trái Đất kiếp trước của Thiên đến hơn một ngàn lần. Có tin đồn rằng nếu một cường giả Hoàng Cấp muốn làm một chuyến du lịch vòng quanh Thần Luân Đại Lục cũng phải mất tới hơn 30 năm.
Hiện tại lịch của Thần Luân Đại Lục đang là năm thứ 3110, xã hội có hơi hướng phát triển xen kẽ giữa Khoa Học, Huyền Ảo. Nơi này không có đèn điện, cũng chẳng có xe hơi máy bay nhưng rất nhiều thứ có tác dụng tương tự với những thứ đã kể trên. Bên trong ký ức thì Thần Luân Đại Lục khá hiện đại, không phải kiểu cách chưa phát triển như trong tưởng tượng của Tiếu Thiên khi trùng sinh.
Ngoài ra Tiếu Thiên cũng đã nắm giữ sơ bộ thứ sức mạnh chủ yếu ở nơi đây.
Con người và các loài động vật khác có thể tu luyện nhờ vào một thứ năng lượng đặc biệt có tên Linh Khí, theo như Tiếu Thiên hiểu thì bọn họ sẽ hấp thụ Linh Khí trong trời đất vào bên trong cơ thể, sau đó giúp bản thân dần dần tiến hóa thành một Sinh Mạng Thể cao cấp hơn, kéo dài tuổi thọ và có được rất nhiều khả năng đặc biệt.
Cái khác biệt duy nhất trong hệ thống tu luyện của Thần Luân Đại Lục so với những gì mà Thiên từng đọc hay xem được gọi là Linh Luân.
“Dùng Linh Khí kết nối, Linh Hồn biến thành tia sáng tiến vào bên trong Luân Hồi Hải, tìm ra Bản Ngã của chính mình”.
Một câu nói mà bất cứ sinh linh nào trên Thần Luân Đại Lục cũng biết tới, dù đó là người bình thường hay là dị tộc. Nhưng dù sao hiện tại Tiếu Thiên vẫn chưa hiểu rõ lắm thực sự Linh Luân là thứ gì.
“Ài! Con đường làm thầy giáo, hình như là hơi sai sai”. Tiếu Thiên tự nhiên thấy con đường tương lai của cậu có chút mù mịt, cậu đã đánh giá quá thấp về nơi này.
Nghĩ thì nghĩ, ký ức đã được hấp thu hoàn tất thì Tiếu Thiên lại tiến hành bước tiếp theo, cậu liền chỉ tay vào mục Kho Chứa Đồ, trong lòng khá mong chờ vào Gói Quà Tân Thủ mà Hệ Thống đã ban tặng.
Một màn hình chữ nhật lại hiện lên, nó được ngăn cách bằng những ô vuông, đếm sơ sơ thì khoảng chừng 24 ô. Bên trong một ô vuông đã đặt sẵn một hộp quà màu đỏ có cột nơ, giao diện này khá giống như những trò chơi điện tử Thiên từng chơi.
Ngón tay di động, khẽ điểm vào hộp quà đỏ, chỉ thấy nó lấp lóe một chút như được mở ra. Sau đó cái hộp quà biến mất, bên trong Kho Chứa Đồ lại xuất hiện ba vật phẩm mới.
Thánh Dược Chữa Thương: Lập tức hồi phục toàn bộ v·ết t·hương của nhân vật dưới cấp 81.
Kỹ năng - Thần Nhãn cấp 1: Đôi mắt xuyên thấu vạn vật, lập tức nhìn ra ưu khuyết điểm của mọi sinh linh trước mặt. (Chỉ có tác dụng với Sinh Linh cấp 51 trở xuống).
Kỹ năng - Nhất Ngôn Thông Thiên cấp 1: Lời nói có thể dụ Quỷ, cũng có thể lừa Thần, mỗi lời nói đều làm cho Sinh Linh trước mặt tin tưởng 100% (Chỉ có tác dụng với Sinh Linh cấp 51 trở xuống).
Một lọ thuốc chữa thương màu đỏ, kèm theo hai cái kỹ năng có thể gọi là Thần Kỹ. Thiên vui mừng ra mặt, cái Hệ Thống này quả thực rất tinh tế, mỗi thứ nó cho đều vừa hay phù hợp với hoàn cảnh hiện tại của cậu.
Thiên chẳng thèm chần chừ, cậu chọn vật phẩm Thánh Dược, sau đó điểm vào dòng chữ “Sử Dụng” vừa hiện lên. Chỉ trong một nháy mắt, một dòng nước ấm tự nhiên hiện lên bên trong cơ thể đã tàn phế của Thiên. Nó chạy dọc từ đỉnh đầu xuống dưới hai chân, mỗi chỗ nó đi qua đều để lại cho cậu cảm giác thoải mái khoan khoái không nói nên lời. Từng v·ết t·hương dù ngầm hay ngoài da đều biến mất, ngay cả cái chân đã b·ị đ·ánh gãy của cậu dường như cũng đã lấy lại được tri giác.
“Quá thoải mái!”. Thiên thở hắt ra, cơ thể dường như chưa bao giờ khỏe mạnh đến như vậy. Kinh mạch được nối liền lại, đan điền bị tàn phá cũng được khôi phục, từng tấc cơ bắp ngập tràn lực lượng.
“Ồ! Nhóc con, sao tự nhiên mày khỏe đến vậy ? Vết thương hồi phục hết rồi ? Mày giấu diếm thứ gì ? Thần Dược hả ?”. Ngay bên cạnh truyền tới giọng nói ngạc nhiên của tên bạn tù, gã n·hạy c·ảm nhận ra tất cả v·ết t·hương của Thiên đều đã khôi phục, mặc dù bên trong này tình trạng của gã cũng không khá hơn Thiên được bao nhiêu nhưng đẳng cấp gã từng có lại cao hơn Thiên quá nhiều.
Sự thay đổi của cơ thể Thiên quả thực chẳng thể giấu nổi cảm giác của gã dù bên trong căn ngục tối tăm này. Chỉ thấy gã liếm môi, hai đôi mắt sáng rực hiện lên, màu đỏ dần dần che kín con ngươi. Hình như thằng nhóc này có cái gọi là Thánh Khí.
Vẻ tham lam hiện lên trong mắt bạn tù, gã nhìn Thiên như một con sói sắp sửa vồ mồi. Có lẽ Thiên chính là hy vọng duy nhất để gã thoát khỏi Thiên Phong Lao Ngục.