Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Người Thầy Bá Đạo

Chương 26: Lâm Tiếu Thiên.




Chương 26: Lâm Tiếu Thiên.

Thiên quay lại nhìn, sau đó không nói gì, chỉ đưa mắt chờ đợi Ấu Ma giải thích.

“Kỳ thực Linh Luân Bản Mệnh của lão là Tà Luân, mang tên Ảo Vọng Cuối Cùng, chính lão đã giúp tất cả bọn họ sống lại, sau đó cùng tồn tại trong cùng một cơ thể”.

“Bọn họ ? Những tù nhân đ·ã c·hết ?”.

Ấu Ma gật gật đầu: “Đúng vậy! Linh Hồn của bốn nhân loại và một Thánh Thú hòa làm một thể, sau đó dựa vào năng lượng của xương cốt Bạch Hổ kèm với Kim Tinh trên bầu trời tạo thành một loại Sinh Linh hoàn toàn mới. Vốn dĩ lão thân đã nghĩ chuyện này sẽ thất bại, không ngờ tới khi ngài khống chế được Trận Pháp lại xuất hiện biến dị”.

Ngắm nghía con mèo nhỏ với bộ lông mềm mượt, thiên vuốt lên đầu mèo, sau đó hỏi: “Trong số tù nhân có một người từng làm hoàng đế ?”.

Ấu Ma đáp: “Đúng nhưng cũng không hoàn toàn! Lúc trước người bị giam tự xưng Nhị Hoàng Tử cùng thời với Thăng Long Đế, ông ta bảo vì tranh đoạt ngôi vua thất bại nên mới bị giam vào trong này.

“Khốn kh·iếp! Ngai vàng đó phải thuộc về trẫm”. Lúc này con mèo kêu lên, ánh mắt màu xanh lục tràn đầy phẫn nộ.

Thiên tát lên đầu con mèo, sau đó mắng: “Im miệng! Dám kích động Huyền Kim đánh Trân Thú của anh, muốn c·hết hả ?”.

Con mèo trừng mắt nhìn Thiên, ánh sáng kỳ lạ hiện lên trong mắt nó. Mèo ngạc nhiên nói: “Ơ! Trong người cậu cũng có hai cái Linh Hồn. Hay thả tôi ra rồi chúng ta cùng bàn luận nhé!”.

Thiên ngẩn ra, hai Linh Hồn ? Một cái là của cậu, vậy một cái là của ai ?

Đúng lúc này, vang lên giọng nói của Hệ Thống: “Ting! Nhận được nhiệm vụ Tiêu Diệt Bạch Hổ, Ký Chủ có một phút để hoàn thành!”.

…..

…..

Chuyện gì xảy ra ? Thiên có thể nghe ra giọng của Hệ Thống có chút phẫn nộ. Vì sao lại đột nhiên ép cậu g·iết c·hết con mèo trước mặt này.

Trước mặt Thiên xuất hiện hư ảnh của một cái đồng hồ bấm giờ, số đang đếm ngược.

Thiên trầm mặc, cậu dần nhận ra rất nhiều điều đáng ngờ.

Điểm đầu tiên chính là vì sao Thiên được sống lại tại thế giới này, hàng tỉ tỉ Sinh Linh nơi này lẽ nào không thể tìm được bất cứ ai phù hợp hơn cậu hay sao ?

Điểm thứ hai là Hệ Thống luôn đưa ra cho cậu rất nhiều nhiệm vụ, thúc ép cậu hoàn thành, nếu không sẽ mất chân mất tay hoặc đại loại vậy. Vì sao Hệ Thống phải làm như thế ?

Điểm thứ ba vì sao phải g·iết Bạch Hổ ?

Điểm thứ tư, bình thường giọng nói của Hệ Thống luôn là âm thanh của máy móc giống như được cài đặt sẵn. Vì sao hôm nay giọng nói của nó lại kèm theo phẫn nộ ? Nó có linh trí riêng của bản thân ?



Điểm thứ năm, Tiếu Thiên là Ký Chủ, nhưng vì sao Hệ Thống luôn châm chọc, cà khịa cậu ? Đồng thời nó đôi khi sẽ ban tặng cậu một ít vật phẩm kỳ quái mang theo khả năng mạnh đến bất ngờ dựa vào “Nhiệm Vụ Ẩn” ?

Hệ Thống ẩn giấu điều gì ? Mục đích thực sự của nó là gì ?

…..

Không khí chùng xuống, con mèo nhìn khuôn mặt trầm tư của Tiếu Thiên cũng không còn giãy dụa hoặc nói chuyện, đột nhiên nó có cảm giác bàn tay của Độc Cô Kiếm như càng ngày càng bóp nghẹt cổ nó.

“Đau! Mau thả trẫm ra!”. Bạch Vân hét lên làm Tiếu Thiên bừng tỉnh, cậu nhìn Độc Cô Kiếm trước mặt. Vẻ lạnh lùng của anh ta nay được đổi thành một khuôn mặt vặn vẹo đáng sợ, giống như đang kìm nén điều gì.

Thiên lùi lại vài bước, ra lệnh: “Mau thả con mèo ra!”.

Độc Cô Kiếm bình thường vốn luôn tuân lệnh Thiên nay trở nên khác lạ, bàn tay nửa nắm nửa buông, miệng vặn vẹo như muốn nói điều gì đó.

“Ting! Thời gian sắp hết! Mong Ký Chủ quyết đoán!”. Tiếng thúc ép của Hệ Thống lại vang lên, đồng hồ đã đếm chỉ còn lại mười giây cuối cùng.

“Thả ra!”. Thiên lạnh lùng nói, hai mắt nhìn thẳng Độc Cô Kiếm.

Xung quanh mọi người nhận ra điều lạ lùng, tất cả không hẹn mà cùng rút ra v·ũ k·hí, Linh Luân lấp lánh hiện lên sau lưng.

Đúng lúc này, mắt thấy con mèo sắp sửa bị Độc Cô Kiếm thì Thiên ra tay. Linh Luân Thánh Kiếm được triệu hồi, trên tay xuất hiện một thanh kiếm màu trắng bạc.

Thiên không nói thêm lời nào, vung kiếm về bên cánh tay phải của Độc Cô Kiếm.

Anh ta vốn dĩ muốn né tránh nhưng dường như không thể chống lại, thân thể cứng ngắc đứng tại chỗ. Cổ họng vang lên tiếng “Hừ! Hừ!”.

“Xoẹt!”. Đồng hồ vừa hiện lên số 0 thì cánh tay của Độc Cô Kiếm đã bị Thiên chém đứt rụng trên mặt đất, Bạch Vân dễ dàng thoát ra, há mồm thở hổn hển.

“Ting! Ký Chủ không hoàn thành nhiệm vụ, Hệ Thống khởi động chế độ tự hủy”.

“Ting! Mệnh Lệnh sai lầm!”.

“Ting! Ting! Hệ Thống rơi vào hỗn loạn!”.

Tâm thần Tiếu Thiên đồng thời rơi vào hỗn loạn cùng với Hệ Thống. Cậu ta kêu lên một tiếng đau đớn rồi ôm đầu ngã vật xuống đất.

“Sư phụ!!!!!”.



…..

Trong Tinh Không, xung quanh treo những ngôi sao rực rỡ. Thiên lại nhìn thấy viên cầu xanh lam lần nữa.

“Hệ Thống! Mày thực sự muốn làm gì ?”. Thiên nói, quang cảnh trước mắt y như lần đầu cậu tiếp nhận Hệ Thống.

Không có bất cứ âm thanh nào đáp lại Thiên.

“Khốn kh·iếp! Nhóc con, tao thực sự muốn g·iết mày!”. Một giọng nói truyền tới, từ bên trong viên cầu có một thân ảnh xuất hiện. Người nọ dẫm chân lên hư không như đất bằng, từ từ bước tới.

Tiếu Thiên ngạc nhiên, khuôn mặt người phía trước tương tự cậu tới tám phần. Đều cao tầm một mét bảy lăm, mắt sáng, mũi cao, làn da không có chút mụn ẩn, khác biệt duy nhất chắc là mái tóc trắng bạc trên đầu đối phương.

“Ngươi là ai ?”. Thiên hỏi.

Người đó mỉm cười, sau đó đáp: “Tao tên Lâm Tiếu Thiên. Mày chỉ là một Linh Hồn xuất hiện từ đâu chiếm lấy thân thể của tao”.

Thiên không hiểu ý của đối phương cho lắm, không phải thứ giúp cậu tới đây là Hệ Thống hay sao.

Người nọ chỉ tay về phía viên cầu, mở miệng: “Nó chính là Thánh Khí mà Gia Tộc Họ Lâm của bọn tao đạt được. Không! Phải nói nó siêu việt tất cả v·ũ k·hí trên cõi đời này. Gia Tộc bọn tao đã tốn hàng ngàn năm để nghiên cứu bí mật nó mang theo, mãi đến thời đại của tao mới có một chút khởi sắc. Không ngờ rằng sau đó tin tức bị đồn ra ngoài làm bọn tao phải đối diện với rất nhiều kẻ địch”.

“Ký ức tao nhận đã được, do mày biên soạn ra ?”. Thiên hỏi, đối phương xưng “mày, tao” thì cậu cũng chẳng thèm khách khí.

Lâm Tiếu Thiên lắc đầu, sau đó nói: “Không! Tao chỉ sửa đổi lại một chút xíu. Ngoài việc xóa bớt vài điều về thực lực của Gia Tộc, che giấu Thánh Khí thì toàn bộ đều là sự thật tao trải qua”.

“Thế vì sao mày lại trông già thế này ? Hệ Thống liên quan gì tới mày ?”.

Lâm Tiếu Thiên nghe như vậy, cười lên “ha hả” như mắc bệnh tâm thần. Gã nói: “Tao đã sống bên trong này ba triệu năm, những ba triệu năm đó tên khốn kh·iếp. Còn Hệ Thống mày nói, nó chỉ là một thứ ngu đần, trước giờ tao luôn nói chuyện với mày, nó chỉ có việc ban phát cho mày vật phẩm hoặc kỹ năng mà thôi”.

“Vì sao ?”.

“Tao muốn đào tạo cho mày thành cường giả mạnh mẽ nhất, sau đó sẽ tìm cách đoạt lại thân xác mày. Hiểu không ?”. Lâm Tiếu Thiên nhẹ nhàng cười nói, sau đó cánh tay gã vung lên, giữa hư không xuất hiện rất nhiều Thánh Kiếm.

“Hệ Thống đã tạm dừng, hiện tại dù hơi sớm nhưng tao muốn đoạt lại thân xác của chính mình. À! Tiện thể nhắn cho mày một bí mật, Sư Tôn Hệ Thống là thứ tao dày công chọn cho mày đấy. Làm thầy người khác có phải rất thích thú hay không ?”.

Thiên chợt hiểu, thì ra trước giờ cậu chỉ là một con cờ trong tay kẻ khác. Nhưng vẫn có vài chỗ cậu chưa hiểu rõ, vì sao cậu lại xuất hiện ở đây, vì sao Lâm Tiếu Thiên không g·iết cậu ngay từ lần đầu cậu xuất hiện, vì sao phải chờ tới bây giờ ?

Trăm mối vẫn không hề có lời giải, Thiên nhìn kẻ địch trước mặt mà ngày càng âm trầm. Cậu phải làm gì để hóa giải nguy cơ trước mắt ?

“Ký Chủ! Mau dùng chức năng “Triệu Hồi”. Một giọng nói máy móc vang lên, Thiên ngạc nhiên nhìn về phía viên cầu.

Triệu Hồi là chức năng Tiếu Thiên nhận được từ lâu nhưng chưa bao giờ sử dụng bởi cảm thấy không cần thiết, tác dụng duy nhất của nó là lôi kéo tất cả học trò đã bái cậu làm sư đến bên cạnh trong vòng một phút đồng hồ.



Không nghĩ gì thêm, Tiếu Thiên mặc niệm trong lòng.

Ngay lập tức, sau lưng Thiên liền xuất hiện Linh Thể của năm mươi người học trò, ngay cả Đồ Tể và Cá Sấu cũng có mặt.

…..

“Tất cả nghe lệnh! Phía trước là tâm ma của thầy, thầy cần bọn con hợp lực giúp thầy chém tan nó!”.

Tiếu Thiên ra lệnh cho tất cả học trò, cậu không biết thực lực của kẻ địch tới đâu nhưng bên trong không gian hư ảo này thì số lượng cũng có thể bù đắp.

Đám học trò ngẩn ra trong giây lát, sau đó lựa chọn nghe lệnh sư phụ đang trước mặt. Bọn họ đồng thanh hô lên: “Tuân lệnh!”.

Chỉ thấy hàng trăm Linh Luân lóe sáng, sau đó không hiểu thấu hợp nhất thành một thanh kiếm rất lớn.

Thanh kiếm khởi động, chém thẳng về phía Lâm Tiếu Thiên tóc bạc vẫn còn đang chưa hiểu điều gì diễn ra.

“Không! Hệ Thống! Mày chơi tao!”.

Mấy lời cuối cùng như di ngôn, Lâm Tiếu Thiên b·ị c·hém ngang lưng, hai nửa Linh Hồn hóa thành từng tia sáng rồi biến mất.

Thiên tự lẩm bẩm: “Cảm ơn! Làm thầy kẻ khác quả thực rất sung sướng!”.

Một phút đồng hồ trôi qua rất nhanh, toàn bộ các học trò lần nữa biến mất. Tiếu Thiên nhìn viên cầu lơ lửng trước mặt, cậu có rất nhiều điều cần Hệ Thống giải đáp.

…..

Hỏa Lao.

Cá Sấu giật mình nhìn trân trối Thần Lệnh đang cầm trên tay, sau đó quay sang hỏi Đồ Tể cũng đang ngẩn người.

“Tao vừa có một giấc mơ”. Cá Sấu lên tiếng.

Đồ Tể khuôn mặt hơi ngơ ngác, nghe tiếng thì bừng tỉnh, gã quay sang nhìn Cá Sấu, dò hỏi: “Sư phụ và Tâm Ma của ngài phải không ?”.

Cá Sấu gật đầu xác nhận. Hai người trong mắt hiện lên vẻ chấn động.

Lát sau Đồ Tể nói: “Sư phụ hình như xảy ra chuyện, chúng ta nên đến chỗ ngài càng sớm càng tốt”.

Nói rồi chẳng chờ Cá Sấu đáp ứng, Đồ Tể vội vàng thông báo cho những người xung quanh thu gom đồ đạc.

Một hàng dài sinh linh hùng hổ tiến xuống tầng Lao Ngục phía dưới.