Chương 25: Con Mèo đa nhân cách.
“Khoan đã!”. Phi Dương bước tới chắn phía trước, nhìn đám Hoàng Cấp sau lưng Thiên rút ra v·ũ k·hí đồng thời triệu hồi Linh Luân mà đổ mồ hôi.
Tiếu Thiên lên tiếng: “Nói đi! Vì sao ông ngăn bọn tôi, theo lời học trò tôi nói thì họ đáng c·hết ?”. Đồng thời cũng vươn tay, ý bảo Anh Vũ khoan hãy manh động.
Phi Dương giải thích: “Bởi vì bọn họ thực sự không xấu xa đến như vậy. Huyễn Lão cũng chỉ có tính cách hơi quái dị, còn Ấu Ma Bà Bà có ẩn khuất bên trong, dù tu luyện Tà Linh Luân nhưng chuyện bà ta đồ sát hai tòa thành phía Bắc Thăng Long Vương Triều chỉ được người khác bịa đặt nên”.
Thiên gật gù, sau đó lại nói: “Ông tin không đồng nghĩa nó có thể thuyết phục được tôi”.
Phi Dương cắn răng, thời gian dài bị giam giữ họ đã trò chuyện cùng nhau rất nhiều lần, ông ta không muốn bỏ mặc hai người bạn tù. Kỳ thực lúc trước khi Phi Dương vào đây thì có cả thảy bảy người cùng một con Thánh Thú, thời gian dài trôi qua những người đó đều không thể chịu nổi đã biến thành cát bụi.
“Tôi có thể dùng Lời Thề Tâm Huyết để phát thệ!”. Phi Dương hạ quyết tâm.
Tiếu Thiên nghe thế cũng chẳng có chút rung động, cậu nói: “Nếu như ông và hai người bọn họ có thể phụng tôi làm chủ 100 năm tôi có thể tha c·hết, nếu không …”.
Phi Dương ngạc nhiên, sau đó đánh mắt nhìn về hai người phía sau lưng, chỉ thấy bọn họ cũng chẳng bài xích gì mấy. Một cường giả Linh Tôn tuổi thọ có thể đạt đến một ngàn năm, thời gian trăm năm quả thực không nhiều nhặn gì, kèm theo đó vốn dĩ họ đều là tán tu, cũng không có thế lực sở thuộc.
“Được!”. Phi Dương gật đầu, sau đó cả ba người cung kính quỳ xuống đất.
“Chúng tôi đồng ý nhận cậu làm chủ một trăm năm, Lời Thề Tâm Huyết làm minh chứng”. Nói đoạn cả ba người tự vỗ vào ngực mình, ba giọt Tâm Huyết phóng ra từ miệng họ rồi bay v·út lên trời cao.
Trên bầu trời lấp lóe chớp đỏ, thể hiện lời thề của họ đã được “Đạo” chấp nhận.
“Ting! Ký Chủ nhận được ba thuộc hạ!”.
Tiếu Thiên gật gật đầu, sau đó liền điểm vào nút “Trị Thương” bên trong mục “Thuộc Hạ” một cái nháy mắt, thể lực, thương tích và cả Linh Lực của cả ba người liền hồi phục hoàn toàn sau khi ba tia sáng chiếu xuống.
Cảm nhận sự khỏe mạnh của cơ thể, cả ba há mồm ngạc nhiên nhìn Tiếu Thiên.
“Đi thôi! Nhìn xem Ngao Ngao đang làm gì”. Tiếu Thiên nói rồi bước tới, chức năng “Trị Thương” thực ra ba tháng mới dùng được một lần, nhưng hiện tại là lúc cậu tạo dựng uy tín và cũng đang cần những tay đấm mạnh mẽ.
…..
Hai con Thánh Thú đang co bốn chân nằm trên đất, ánh mắt trừng lớn với vẻ không thể tin nổi.
“Ê Huyền Kim! Anh đang nằm mơ ?”. Ngao Ngao mở miệng.
Huyền Kim bên cạnh liền đáp: “Không biết! Chuyện này quá sức vô lý! Không thể nào đại ca lại biết đẻ con được”.
Ngao Ngao chỉ chỉ móng vuốt về trung tâm của bộ xương, nơi xuất hiện một cái kén lớn hai màu đen trắng. Nó mở miệng: “Vậy đó là cái gì ?”.
“Em không biết!”. Huyền Kim lắc đầu, đúng lúc này bất ngờ nổi lên dị biến, chỉ thấy Kim Tinh trên bầu trời như bị thứ gì đó dẫn dắt. Cái kén màu trắng đồng thời phát ra ánh sáng như hô ứng, kèm cả kêu gọi.
“Vèo!”. Một cái nháy mắt, Kim Tinh đột nhiên lao xuống từ trên trời, sau đó hóa thành một tia sáng bay tới cái kén, chẳng khó khăn gì mà nhập vào nó.
Cái kén hai màu đột nhiên tỏa ra ánh sáng rực rỡ, Ngao Ngao và Huyền Kim liền nghe thấy tiếng tim đập từ bên trong vang lên.
“Xoẹt!”. Một móng vuốt nhỏ thò ra từ cái kén, dễ dàng xé toạc nó thành hai nửa rồi chui ra bên ngoài.
Chỉ thấy con vật xuất hiện trông giống như một con mèo nhỏ, bộ lông hai màu đen trắng xen kẽ, trên trán có ba dấu gạch ngang, hai mắt nhỏ màu xanh lục như hai viên bảo thạch. Nó vừa bước ra lập tức há miệng, hút cái kén đã thai nghén nó vào bên trong bụng, bụng mèo căng lên một chút rồi trở lại kích thước ban đầu, nó liếm mép, tạo nên âm thanh “Chẹp! Chẹp” như vừa ăn no.
Ngao Ngao cùng Huyền Kim há mồm đến chảy cả nước dãi, hai ánh mắt to lớn trân trối nhìn về phía con mèo.
“Đại ca!”. Ngao Ngao hô lên với vẻ không thể tin nổi, nếu chỉ nhìn hình dáng thì con mèo trước mặt khá giống với Bạch Vân hồi còn nhỏ.
Con mèo đang cúi đầu, nghe tiếng nói thì quay lại, nó cũng há hốc mồm: “Huyền Kim ? Ngao Ngao ?”. Giọng nói con mèo y con nít loài người.
Chợt mèo hình như đã nhớ ra điều gì đó, nó gầm lên “Meo! Meo!” rồi dùng bốn chân ngắn tũn lao tới phía Ngao Ngao.
“Con Rồng đốn mạt! Còn dám gọi bố mày bằng đại ca ? Không biết nhục ?”.
Chân ngắn nhưng tốc độ nhanh như một tia chớp, Ngao Ngao còn chưa kịp thanh minh thì con mèo đã leo lên thân thể cao lớn của nó, mở mồm cắn vào điểm nối của cánh Rồng bên phải, nơi yếu nhất của Ngao Ngao.
“Graooo! Đại ca! Tha mạng!”.
Mèo không nói gì, càng lúc ngậm càng chặt, hàm răng nhỏ bé của nó như hận không thể cắn cho cặp cánh đứt rời.
Ngao Ngao không dám ra tay chống trả, móng vuốt của nó cũng không thể với tới điểm nối, vì vậy nhảy đành đạch trên đất, tận hưởng cơn đau xé lòng Bạch Vân đang mang lại.
Huyền Kim bên cạnh thấy vậy thắc mắc: “Đại ca! Sao anh cắn anh Ngao làm gì ?”.
Con mèo lúc này cũng thấm mệt, nó nhả ra, leo xuống mặt đất rồi giải thích: “Con Rồng ngu ngốc này bán vị trí của chúng ta cho nhân loại, làm đại ca phải tốn sức chín trâu hai hổ mới thành công hồi sinh trong bộ dạng này, chú nói xem, đáng cắn không ?”.
Huyền Kim ngẩn ra, lập tức xâu chuỗi lại mọi việc từ lúc nó gặp anh Ngao tới bây giờ, đoạn mắt nó sáng lên, càng nhìn con Rồng c·hết dẫm trước mặt càng tức tối: “Đại ca! Anh cứ để em, để em băm thằng khốn này ra cho chó gặm”.
Bạch Vân nhảy lên lưng Huyền Kim, sau đó ra lệnh: “Tiểu Kim, cắn c·hết nó, ông già nó anh lo được”.
Huyền Kim gật đầu, cái đầu rắn của nó vươn dài ra ngoài, cái lưỡi chẻ thè ra, mai Rùa sáng lên, bốn chân dẫm trên đất rồi lao tới như một chiếc xe tăng.
“C·hết đi con giun đốn mạt!”.
Ngao Ngao ngu gì chịu đòn, nó vỗ cặp cánh có chút đau đớn, muốn bay lên cao để né đòn, trong cổ họng tuyệt vọng hô lên : “Chủ nhân! Mau cứu mạng!”.
“Trọng Lực Thuật!”. Huyền Kim chơi tuyệt chiêu từ khi bắt đầu, xung quanh cơ thể nó bắt đầu xuất hiện áp lực trầm trọng, không khí như bị nén lại.
Ngao Ngao rùng mình, thân thể to lớn vừa bay lên đã phải trầm xuống, bốn chân khó khăn chống đất.
“Graooo! Tha cho em!”.
Huyền Kim mặc kệ, cơ thể hung hăng tông tới.
Nếu nói Ngao Ngao thuộc hệ Pháp Công sát thương cao máu giấy thì Huyền Kim chính là hệ Đỡ Đòn phòng thủ cao nhưng cục súc. Nếu bắt buộc phải cận chiến thì tỷ lệ Ngao Ngao thua tới hơn 80%.
Chỉ thấy Huyền Kim co đầu rắn vào bên trong mai rùa, cả cơ thể to lớn theo quán tính đâm tới, Ngao Ngao chỉ kịp giơ cặp cánh khá cứng che chắn thân mình.
“Ầm!”.
Như xe tải tông một chiếc xe máy, Ngao Ngao chỉ cảm giác bị một lực siêu lớn húc phải, cơ thể bị chấn động tới đau đớn, nó phun ba lít máu ra ngoài rồi lăn vài vòng trên đất, hoàn toàn mất đi sức chống cự.
Huyền Kim đắc thế không tha người, đầu rắn lại vươn ra ngoài, cục súc cắn vào cơ thể Ngao Ngao, hai chân trước tráng kiện một cái dẫm lên đầu, một cái dẫm lên ngực.
“Đúng rồi! Cắn c·hết bà nó cho trẫm!”. Bạch Vân vững vàng trên mai Rùa ra lệnh.
“Grao! Đừng cắn!”. Ngao Ngao tuyệt vọng hô.
Vào đúng lúc Huyền Kim muốn tiếp tục động miệng thì Tiếu Thiên đã bước tới. Nhìn thấy tràng cảnh Trân Thú của mình đang b·ị b·ắt nạt, vội vàng hô lên: “Huyền Kim! Ngừng chân, cậu muốn làm gì ?”.
Ngao Ngao nghe âm thanh quen thuộc vội hô lên: “Chủ nhân! Mau cứu tiểu Ngao! Nó muốn g·iết tôi!”.
Huyền Kim liếc mắt nhìn sang, nó hơi kiêng kỵ Tiếu Thiên nhưng phẫn nộ trong lòng không áp chế nổi. Nó đã b·ị b·ắt giam ở đây chỉ vì con giun c·hết tiệt nó gọi là “anh” cái gì có thể nhịn chứ cái này tuyệt đối không thể nhịn.
Đúng lúc này Bạch Vân phía sau cũng tiếp thêm lửa: “Tiểu Kim! Dẫm nó! Mặc kệ con người kia!”.
Huyền Kim chẳng chần chừ gì liền dẫm chân xuống, một bên đầu Rồng bị nó đạp lún vào đất.
“Ầm!”.
Tiếu Thiên sầm mặt lại, cũng phát hiện trên lưng Huyền Kim xuất hiện một con mèo nhỏ biết nói chuyện.
“Tất cả lên! Bắt con mèo kia lại cho tôi!”. Thiên nói kèm theo chút giận dữ, hổ không gầm chó tưởng rừng xanh vô chủ, dám bắt nạt Ngao Ngao ngay trước mặt cậu.
“Vâng!”.
Tất cả mọi người đồng thanh đáp. Sau đó nguyên một đám người triệu hồi ra Linh Luân của bản thân. Ánh sáng rực rỡ che kín cả trời đất.
Độc Cô Kiếm và ba Linh Tôn ra tay đầu tiên, sau đó nguyên một đám người như châu chấu phi tới.
Huyền Kim rất mạnh nhưng nó chỉ có một mình, chống đỡ được vài ba phút dưới thế công mãnh liệt rồi cũng chỉ co rút cổ và cả tứ chi vào bên trong mai, mặc kệ “Đại ca” trên lưng đã bị loài người tóm cổ.
Tiếu Thiên bước tới hướng Ngao Ngao, sau đó vội ra lệnh cho đồ đệ Chính Thái có Linh Luân Thiên Sứ tới cứu chữa.
Hư ảnh Thiên Sứ sáu cánh lại hiện ra, tỏa từng tia sáng đổ xuống cơ thể của Ngao Ngao, mặc dù không thể hồi phục lại ban đầu nhưng cũng không còn nguy hiểm.
…..
“Mau thả trẫm ra! Loài n·gười c·hết tiệt! Ngươi có biết trẫm là ai hay không ?”. Bạch Vân bị Độc Cô Kiếm xách lên như một con mèo nhỏ, hàm răng sắc nhọn bị anh ta không chút lưu tình cắt sạch.
Tiếu Thiên nhìn con mèo trước mặt, cảm thấy khá đáng yêu nhưng giọng điệu nói chuyện của nó làm cậu phản cảm.
Con mèo kêu một lát không hề có tác dụng, chợt nó nhận ra ba thân ảnh quen thuộc, nó liền nói: “Phi Dương! Ấu Ma! Huyễn Lão! Mau cứu trẫm, ra ngoài trẫm sẽ ban thưởng cho các ngươi”.
Lời nó nói làm Tiếu Thiên ngạc nhiên, cậu quay sang hỏi ba thuộc hạ mới nhận: “Các người quen nó ?”.
Phi Dương nhấp nháy môi, muốn nói rồi lại thôi, gã chỉ nhìn Bạch Vân với ánh mắt kỳ lạ.
Cuối cùng, Ấu Ma đành lên tiếng, bà ta giải thích: “Thưa chủ nhân! Kỳ thực nó là … Bạch Hổ, chủ nhân của bộ xương lớn đằng kia … “.