Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Người Thầy Bá Đạo

Chương 24: Bạch Vân.




Chương 24: Bạch Vân.

Trong mặt nước, La Nhất Quang tỏa ra Linh Niệm bốn phía, thần kinh căng cứng đề phòng mọi chuyện có thể xảy ra. Trên màn hình trước mặt gã hiện lên bản đồ xung quanh ba cây số, phạm vi tối đa Trận Pháp Thăm Dò có thể quét hình. Hàng loại Hải Ma Thú từ thấp tới cao không hiểu sao chủ động tránh né, nhường cho những bộ Cơ Giáp một con đường thông thoáng.

Quãng đường từ Thành Thăng Long đến Đảo Thiên Phong sắp sửa kết thúc, La Nhất Quang cảm thấy rất khó hiểu bởi không gặp nguy hiểm, nhưng tâm trí lại càng thêm đề phòng.

“Báo cáo giám đốc! Đã vào phạm vi có thể thu được tín hiệu”. Bên tai vang lên giọng của Yến Thanh.

La Nhất Quang lập tức nói: “Chúng ta dừng ở đây, sau đó tôi sẽ bắt đầu mở ra Chủ Trận Pháp, các anh em yểm hộ!”.

Cơ Giáp màu tím của La Nhất Quang hiện nguyên hình, sau đó từ bên trong bay ra Chủ Trận Pháp vẫn đang còn là một khối vuông nho nhỏ.

Yến Thanh hiểu ý, cũng điều khiển Cơ Giáp của bản thân tiến tới hỗ trợ, bàn tay máy móc vung vẩy, chỉ trong nháy mắt đã dùng Trận Pháp Ngăn Cách tạo ra một vùng chân không diện tích năm mét vuông.

Xung quanh những Cơ Giáp còn lại cũng đều hiện ra, chia thành bốn phương tám hướng quan sát, bảo vệ Chủ Trận Pháp.

La Nhất Quang quăng Chủ Trận Pháp vào vùng chân không, sau đó niệm chú biến khối vuông nhỏ bé trở nên to lớn như ban đầu.

Yến Thanh lập tức bơi tới trước mặt Chủ Trận Pháp, từng ngón tay máy móc gõ lên trên một bàn phím hư ảo.

“Giám đốc! Có tín hiệu rồi!”.

“Được! Bảo người bên trong Thiên Phong Lao Ngục truyền hình trực tiếp càng sớm càng tốt. Tôi sẽ bắt đầu liên hệ với những tổng bộ xung quanh, chúng ta sẽ phát sóng nó tới từng màn hình Ma Pháp trên Đại Lục”.

…..

Kim Lao, tầng thứ bốn của Thiên Phong Lao Ngục.

Tiếu Thiên cùng các đồ đệ xuất hiện, nơi này hoàn cảnh còn tàn khốc hơn những gì cậu đã từng nghĩ tới.

Kim Lao có diện tích rất nhỏ, khoảng một sân vận động bình thường, chính giữa xuất hiện một bộ xương trắng hếu to lớn chừng mười mét, xung quanh chỉ có ba người đang ngồi khoanh chân, toàn thân được bao bọc bởi một màn sáng, bọn họ đau khổ chống đỡ hàng ngàn lưỡi đao sáng loáng giáng xuống từ trên bầu trời. Âm thanh chát chúa vang vọng trong không trung.



“Bạch Vân! Sao anh ta lại c·hết ở đây ?”. Huyền Kim và Ngao Ngao kêu lên khi vừa nhìn thấy bộ xương, chúng nó lập tức nhận ra người … xương quen.

Ngàn năm về trước, mặc dù cùng ở cấp Thánh Thú Hoàng Cấp nhưng thực lực của Bạch Vân, lão đại của chúng nó đã đạt tới đỉnh phong, bước nửa bước chân vào Tôn Cấp. Không thể ngờ rằng vừa gặp lại đã âm dương cách biệt.

Ngao Ngao trong lòng “lộp bộp” nếu không nhầm thì chính bản thân nó đã đẩy Bạch Vân vào hoàn cảnh này. Mắt Rồng đỏ hoe, nó thực sự muốn xin lỗi Bạch Vân.

Tiếu Thiên nhìn hoàn cảnh trước mắt, sau đó lên tiếng hỏi: “Ngao Ngao, có thể kiểm soát Trận Pháp tầng này hay không ?”.

Mỗi một tầng Lao Ngục đều có ngàn loại trận pháp đan xen với nhau, nhưng những Trận Pháp mấu chốt đều được tăng cấp qua mỗi tầng. Ở tầng một và tầng hai là Trận Pháp Thất Tinh, tầng ba là Bát Tinh còn hiện tại đã trở thành Cửu Tinh.

Nếu không có sự trợ giúp nghịch thiên từ Thần Nhãn, với đẳng cấp Trận Pháp Sư Ngũ Tinh của Ngao Ngao và Cá Sấu có lẽ còn chẳng khống chế nổi Trận Pháp tầng một.

Ngao Ngao nghe giọng chủ nhân liền hồi thần, sau đó mặc nhiên tiếp nhận ký ức về Trận Pháp Tiếu Thiên vừa truyền qua cho nó.

“Chủ nhân! Ngao tôi có thể thử, tôi cũng không rõ ràng lắm”.

…..

Một tiếng sau.

Tiếu Thiên nhàm chán ngồi xuống đất, xung quanh các học trò đang tu luyện. Hiện tại bọn họ vẫn ở trong vùng an toàn nên không hề lo lắng về việc những lưỡi đao trút xuống từ trên trời, cạnh chỗ của bọn họ, Ngao Ngao vẫn đang trừng mắt, móng vuốt vạch trên mặt đất, trong miệng lẩm bẩm Long Ngữ.

“Hệ thống! Vì sao bọn họ lại có thể sử dụng Linh Lực để chống đỡ vậy ?”. Tiếu Thiên mở miệng, anh đã thắc mắc từ nãy đến giờ nhưng thấy khuôn mặt các học trò không hề ngạc nhiên nên cũng ngại lên tiếng.

“Bởi vì đạt tới Linh Tôn thì Linh Niệm có thể vượt qua được hư không, kết nối cùng Linh Khí phía ngoài để bổ sung tu luyện, không bị ảnh hưởng bởi Trận Pháp Cấm Linh! Hệ Thống yêu cầu Ký Chủ bổ sung kiến thức gấp! Nếu không ra đường đừng nhận Bổn Hệ Thống làm người quen, quá mất mặt!”.

Tiếu Thiên “Ồ!” lên, thì ra là như vậy. Sau đó lại không phục nói tiếp: “Muốn bổ sung thì bổ sung bằng cách nào ? Hệ Thống sao mày không truyền hết những thứ mày biết cho bổn chủ nhân đi”.

Hệ Thống lạnh giọng: “Ông làm Hệ Thống hay tôi làm Hệ Thống ? Có giỏi thì đổi vai”.

“Đậu xanh rau muống! Được, giỏi thì bước ra đây đánh nhau, ông nhịn mày lâu rồi”.



“Ting! Ký Chủ sỉ nhục Hệ Thống, hoàn thành nhiệm vụ ẩn, nhận được “Bom Linh Hồn”.

Bom Linh Hồn: Ký Chủ cẩn thận miệng lưỡi, nếu sỉ nhục thêm hai lần thì bom sẽ p·hát n·ổ, bổn Hệ Thống xin phép tìm Ký Chủ khác.

Thiên trừng mắt, sau đó nhẹ giọng nói: “Xin lỗi! Có thể rút lại phần thưởng hay không ? Em thành thật xin lỗi anh!”.

“Gọi Hệ Thống ca ca nghe xem nào!”.

“Hệ Thống ca ca! Em sai rồi!”.

“Ting! Ký Chủ thành tâm hối lỗi, nhận được bộ ba cuốn sách thường thức xuất bản bởi Hệ Thống”.

Bộ ba cuốn sách thường thức: Giúp Ký Chủ lập tức nắm rõ sơ bộ Thần Luân Đại Lục, gồm ba triệu chữ.

...



Tên khốn nạn, nếu hiện tại Hệ Thống xuất hiện trước mặt Tiếu Thiên thề sẽ nhất quyết khô máu với nó. Khó thế mà nó cũng nghĩ ra cho được.

Tiếu Thiên không tự nhận mình là người tốt, nhưng trí thông minh tối thiểu cậu vẫn có, vì vậy bèn lấy ra sách đọc để bổ sung kiến thức, chẳng thèm đôi co tiếp với Hệ Thống.

Thời gian trôi đi mỗi lúc một vội vàng, ngay khi vừa thấm nhuần tri thức có được từ cuốn sách thứ nhất thì Ngao Ngao cũng đã động thủ.

Chỉ thấy nó vung móng vuốt lên, trước mặt xuất hiện một hình Lục Tinh Quang màu đỏ, sau đó Lục Tinh Quang bay lên bầu trời, bao phủ “Kim Tinh” lơ lửng.

Theo kiến thức Thiên vừa đọc được, trên cõi đời này ngoài Linh Thạch thì còn có những nguyên vật liệu rất kỳ lạ, Kim Tinh là một trong số đó, nó bắt nguồn từ Linh Hạch của một loại Ma Thú hệ Kim sau khi c·hết đi.



Nhìn khối lượng cùng kích thước của Kim Tinh trên trời, tối thiểu nó cũng từng là Linh Hạch của một con Ma Thú Đế Cấp.

Kim Tinh tiếp xúc với Lục Tinh Quang, ánh sáng màu bạc trên nó chớp tắt liên hồi, sau đó những lưỡi đao sáng loáng trên trời không còn rơi xuống nữa mà lập tức biến mất.

“Chủ nhân! May mắn không làm nhục mệnh!”.

Ngao Ngao nói xong rồi vỗ cánh bay tới chính giữa, nó muốn thu lấy xác Bạch Vân, giúp “đại ca” năm nào có thể nhập thổ, không phải phơi xác giữa hoang dã thế này. Bên cạnh Huyền Kim cũng đi theo đó, bốn chân tráng kiện dẫm lên mặt đất, lao tới như một chiếc xe tăng.

Tiếu Thiên thấy vậy cũng đi theo, cậu muốn xem thử ba tù nhân Linh Tôn được giam trong tầng này có gì đặc biệt.

…..

“Mẹ nó! Cuối cùng cũng đã dừng lại!”. Một lão già ăn mặc rách rưới nói, cả thân thể nằm thẳng trên mặt đất. Đã bốn trăm năm từ khi lão bị chộp vào Thiên Phong Lao Ngục, không một phút giây nào không chống lại Thiên Đao trút xuống từ trên trời.

“Không rõ ai cứu đã chúng ta ?”. Giọng nói vang lên từ một bà lão, Linh Niệm hàng trăm năm liên tục câu thông với bên ngoài đã đến biên giới sắp sửa tan vỡ, nếu như không phải có người cứu thì bà ta chắc cũng không thể chống nổi thêm được ba năm.

Người trung niên trẻ tuổi nhất không ngã xuống đất, ông ta lạnh lùng nói: “Một con Hỏa Long với một con Huyền Vũ, mấy tên tu sĩ nhân loại đi theo. Bọn họ đã sắp sửa tới đây!”.

Nói xong ông ta đứng lên, sau đó dìu cả Huyễn Lão cùng Ấu Ma đứng dậy. Ba cường giả năm xưa hét ra lửa mửa ra khói bên ngoài hiện tại chẳng khác gì ba tên ăn mày yếu đuối đứng dựa vào nhau, Linh Niệm trong đầu cố gắng tràn ra thu thập từng chút Linh Khí để khôi phục thực lực. Bọn họ không hề biết người tới có thể gây nguy hại gì cho bọn họ hay không.

Mặt đất rung động, tiếng vỗ cánh vang lên ngày càng gần. Trong mắt cả ba người xuất hiện hai con Thánh Thú vừa chạy vừa bay hướng tới phía họ.

Phi Dương, người trung niên vừa dự định mở miệng lên tiếng thì hai con Thánh Thú đột nhiên hét lên: “Bạch Vân ca!” sau đó cứ thể bỏ mặc bọn họ mà lao về bộ xương Bạch Hổ sau lưng.

Đá bay, cát chạy, khỏi bụi bốc lên mù mịt nháy mắt làm ba người đã yếu còn trở nên càng thêm chật vật.

“Khụ! Khụ!”. Ba người ho khan, trong miệng Phi Dương toàn cát với đất.

Đúng lúc này, Tiếu Thiên dẫn theo đám học trò đã bước tới, nhìn ba vị cường giả mặt mũi tối tăm dính đầy bụi cũng hơi áy náy: “Xin lỗi! Mấy con Trân Thú của tôi hơi kích động quá!”. Sau đó liền hỏi luôn: “Mấy vị là ai ? Sao lại bị giam ở chỗ này”.

Phi Dương ho khan mấy cái rồi vội lau miệng, nhìn Tiếu Thiên lên tiếng mà ngạc nhiên, bởi thực lực anh chàng này thấp nhất trong đám người, những tên Hoàng Cấp đều cung kính đứng phía sau lưng anh ta.

“Cảm ơn cậu đã cứu chúng tôi! Tôi tên Phi Dương, ông già kia gọi Huyễn Lão, còn cô kia tên Ấu Ma”. Phi Dương cảm ơn rồi lần lượt giới thiệu từng người, ngay khi gã vừa định giải thích nốt lý do vì sao bị giam giữ bên trong thì từ đám người đã vang lên một giọng nói.

Anh Vũ bước tới bên cạnh Tiếu Thiên, nói rõ ràng: “Thưa Sư Phụ! Phi Dương hình như là Phi Dương Đại Hiệp nổi danh một trăm năm trước, làm người quang minh chính đại, nghe đồn đã m·ất t·ích khi thám hiểm. Huyễn Lão là một Huyễn Thuật Sư Thất Tinh, con nghe nói lão làm người tàn nhẫn ác ôn, lần cuối cùng xuất hiện là bốn trăm năm về trước. Ấu Ma Bà Bà tu luyện Tà Luân, một tu sĩ ác nhân đã gây ra thảm án cho hai tòa thành phía Bắc Thăng Long Vương Triều”.

Dừng trong chốc lát, Anh Vũ triệu hồi Linh Luân, chắn trước người Tiếu Thiên rồi nói luôn: “Sư Phụ! Ngoài Phi Dương Đại Hiệp, hai người còn lại con nghĩ nên tiêu diệt để trừ hậu họa”.