Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Người Thầy Bá Đạo

Chương 23: Long Thánh.




Chương 23: Long Thánh.

La Nhất Quang bị gã Yến Thanh, phó giám đốc kéo tay đến căn phòng đặt Chủ Trận Pháp, trên đường đi giải thích qua loa rằng “cơ hội thăng tiến” chính là nhận được một tin nhắn ngắn gọn từ bên trong Thiên Phong Lao Ngục.

Xuyên qua từng hành lang được canh gác kĩ càng, quẹt Lệnh Bài Thân Phận hàng chục lần thì hai người cũng đã đến được Chủ Trận Pháp, chỉ thấy bên trong đã đứng sẵn bảy người, trưởng của các phòng ban khác nhau.

Yến Thanh chỉ tay lên màn hình Ma Pháp chính giữa, bên trên hiện lên dòng chữ “Thiên Phong Lao Ngục! Muốn truyền hình trực tiếp! Cần giúp đỡ!”.

Gã quay sang nói với La Nhất Quang: “Giám đốc! Anh nhìn đi! Tin nhắn này truyền từ bên trong nhà tù được mệnh danh cứng nhất Đại Lục đấy! Nếu chúng ta giúp đỡ họ biểu diễn được một buổi truyền hình trực tiếp thì ...”.

Yến Thanh không nói hết lời nhưng La Nhất Quang đã hiểu thân tín của mình nghĩ gì.

Công nghệ màn hình Ma Pháp được công ty Bách Thần phát triển ra từ một trăm năm trước, ngoài việc thỉnh thoảng chiếu những trận tranh tài từ khắp nơi trên Đại Lục thì chỉ có quảng cáo, đã rất lâu rồi chẳng hề có một cú huých gì lớn để phát triển thêm.

Kỳ thực Bách Thần đã thử phát sóng rất nhiều chuyên mục từ trước tới nay như tin tức, âm nhạc vâng vâng nhưng những thứ đó chỉ gây hứng thú với người bình thường nên không thể đạt được thành công quá lớn.

Nỗi niềm đau đáu suốt cả trăm năm nay của Bách Thần đó là bất cứ nhân viên nào cũng muốn tìm một chuyên mục mới, thứ có thể làm cho hàng tỉ tu sĩ trên Thần Luân Đại Lục phải dán mắt vào để quan sát. Sau tất cả thì tu sĩ mới là đỉnh của một thế giới tôn trọng sức mạnh, lợi ích mà Bách Thần kiếm được tu sĩ phải lớn hơn người thường gấp triệu triệu lần.

La Nhất Quang suy nghĩ, sau đó gã nhìn xung quanh, tám người thuộc các phòng ban và cả Yến Thanh, trong mắt ai nấy đều sáng rực hy vọng.

“Cuộc vượt ngục từ một trong những nhà lao sâm nghiêm nhất Đại Lục”. La Nhất Quang lẩm nhẩm cái tiêu đề gã dự tính phát sóng, sau đó gã giật mình nhận ra ngay chính bản thân cũng rất tò mò muốn xem.

Nhưng nếu muốn làm thật, chắc chắn sẽ đắc tội với Thăng Long Vương Triều, gã bắt buộc phải dọn đi, nhất quyết không thể nào tồn tại ở Thành Thăng Long này nữa.

Cân nhắc lợi hại một lúc lâu, La Nhất Quang quyết tâm vung tay lên, nói với đám thuộc hạ: “Yến Thanh! Lập tức tháo dỡ tòa tháp Ma Pháp, sau đó chúng ta sẽ chuyển Chủ Trận Pháp tới bên cạnh Đảo Thiên Phong. Ra lệnh cho toàn bộ nhân viên lập tức tập trung tại sảnh chờ chỉ thị. Bảy vị trưởng phòng, lập tức thu gom đồ đạc giá trị, sau trận này toàn bộ chúng ta sẽ phải rời khỏi đây rồi quay lại Thần Thánh Thiên Triều. Mọi người có ba tiếng đồng hồ để chuẩn bị”.

“Tuân lệnh!”.



La Nhất Quang nhìn đám thuộc hạ rời đi, gã lập tức vung tay lên, lẩm nhẩm niệm chú.

Các màn hình Ma Pháp bốn phương tám hướng thu nhỏ lại, sau đó đồng thời hóa thành những tia sáng chìm vào bên trong một khối hộp hình vuông màu vàng ở chính giữa. Kế tiếp khối hộp vốn đang cao tầm ba mét đột ngột co rút rồi dần nhỏ lại. Ánh sáng chói lóa lóe lên chốc lát rồi tắt hẳn, một khối hộp hình vuông bé bằng bàn tay lẳng lặng xuất hiện trên mặt đất.

La Nhất Quang vung tay lên, khối hộp mang theo Chủ Trận Pháp bị gã thu hồi vào bên trong Nhẫn Trữ Vật.

…..

Ba tiếng sau, tại sảnh trước tổng bộ, hàng trăm nhân viên mặc trang phục màu trắng thống nhất ngửa đầu nhìn trời. Yến Thanh lập tức niệm chú, tòa tháp Ma Pháp chọc trời liền bị gã thu nhỏ lại chỉ còn chừng mười mét, sau đó hai chục nhân viên triệu hồi Cơ Giáp từ bên trong Linh Luân Không Gian, bước tới đồng thời vác nó lên vai mình.

Yến Thanh gật gật đầu nhìn hai mươi bộ Cơ Giáp Lục Tinh màu trắng trước mặt, mở miệng: “Tốt lắm! Hãy dùng con đường độc lập của chúng ta vận chuyển nó về Thiên Long Hoàng Triều, tốt nhất không để ai phát hiện.

“Tuân lệnh phó giám đốc!”. Tiếng nói vang lên từ bên trong Cơ Giáp, sau đó hai chục bộ máy lập tức động thân, dưới chân bốc lên ánh lửa, nháy mắt bọn họ đã bay lên cao rồi biến mất.

Yến Thanh lại vung tay lên, bố trí Trận Pháp Ảo Ảnh để tạm thời che mắt người khác, nếu chỉ nhìn thì dường như tòa tháp Ma Pháp màu bạc vẫn còn tại vị trí cũ.

Đúng vào lúc này, La Nhất Quang đã sắp xếp xong cho những cô gái con đường chạy trốn cũng xuất hiện. Chỉ thấy hiện tại gã cũng đã khoác lên mình bộ Cơ Giáp Bát Tinh màu tím, áo choàng sau lưng bay phấp phới. La Nhất Quang khoan thai đáp xuống đài cao, trên đầu Cơ Giáp chuyển động, biến mất làm lộ ra khuôn mặt, sau đó gã lên tiếng: “Các nhân viên! Lần này chúng ta sẽ đến Thiên Phong Lao Ngục, thực hiện một buổi truyền hình trực tiếp lần đầu tiên trong lịch sử, các anh em có sợ không ?”.

Mọi nhân viên đứng dưới, dù cấp cao hay cấp thấp cũng điên cuồng hô lên: “Không sợ!”. Họ đều đã nghe về chuyện này, nguy hiểm rất lớn nhưng kèm theo đó là cơ hội đổi đời của bọn họ cũng đã đến. Họ gia nhập Bách Thần vì điều gì ? Còn không phải chính là để tìm kiếm tài nguyên trải con đường tu luyện trở nên bằng phẳng hơn một chút ? Còn không phải là bản thân muốn trở thành cường giả mạnh mẽ đứng trên tất cả ?

Nguy cơ đi kèm hồi báo, nếu như lợi ích lớn hơn cả ngàn lần, cả triệu lần thì bọn họ đương nhiên không ngại góp mạng vào để liều.

La Nhất Quang gật gật đầu, không ngoài dự đoán của gã. Từ Thành Thăng Long đến Thiên Phong Lao Ngục, nguy hiểm nhất là vượt qua Ma Long Dương, địa bàn của các Hải Ma Thú mạnh mẽ, nghe đồn đại cường giả Tôn cấp, Đế Cấp cũng không hề thiếu, đặc biệt còn có cả vài cường giả Thánh Cấp.

La Nhất Quang hét lên: “Tôn chỉ của chúng ta là gì ?”.



Tất cả đồng thanh đáp: “Bách Thần Bất Tử!!!”.

La Nhất Quang nói tiếp: “Đúng vậy! Tôi hy vọng các anh em sẽ cẩn thận trong mọi trường hợp, nhất nhất thực hiện theo kế hoạch đã đề ra. Không cần biết sẽ có người ngã xuống hay không, nhưng … chúng ta nhất định phải thành công làm nên lịch sử”.

“Tuân lệnh!”. Tiếng hô vang dõng dạc đường hoàng, nếu không biết chắc sẽ nghĩ đám này tính đ·ánh b·om liều c·hết.

Đầu Cơ Giáp của La Nhất Quang lại chuyển động, liền che kín khuôn mặt của gã phía sau lớp kim loại nặng nề. Sau đó La Nhất Quang điều khiển tay Cơ Giáp vung lên, dễ dàng bẻ xuống ký hiệu của Bách Thần trên ngực trái. La Nhất Quang không vứt đi mà thu hồi huy hiệu đồng tiền có cánh vào bên trong Nhẫn Trữ Vật.

Phía dưới, mấy trăm người cũng đồng thời triệu hồi Cơ Giáp, sau đó làm động tác tương tự với La Nhất Quang.

Cơ Giáp màu tím Bát Tinh vung tay phải lên ra tín hiệu xuất phát. Tám bộ Cơ Giáp đỏ Thất Tinh và hàng trăm bộ Cơ Giáp trắng Lục Tinh dưới chân xuất hiện ánh lửa, thiết bị bay đã được khởi động.

“Mục tiêu! Đảo Thiên Phong!!”.

Trước màn hình điều khiển của toàn bộ Cơ Giáp hiện lên dòng chữ, sau đó tất cả cùng khởi động chế độ tàng hình rồi bay về cùng một phương hướng.

Thăng Long Vương Triều hoàn toàn chưa phát hiện ra sự bất thường. Toàn bộ Cơ Giáp lặng lẽ như những bóng ma bay qua cửa thành phía Bắc, nơi đã có sẵn tay trong của Bách Thần.

…..

Hoàng Cung, Thư Phòng.

Thiên Long Hoàng Đế xếp bằng tu luyện, bất ngờ xuất hiện một con Chim Ưng trắng bay vào bên trong.

Một thân ảnh che phủ hoàn toàn bởi y phục màu đen xuất hiện, nhảy lên dễ dàng chộp được con chim vào trong tay, thành thạo gỡ ra từ dưới chân của nó một mẩu giấy nhỏ.



Long Đế mở mắt, đón lấy mẩu giấy, bên trong là một hàng chữ nhỏ.

“Công ty Bách Thần có dị động, toàn bộ thành viên xông ra Ma Long Dương từ cửa Bắc! Xin bệ hạ ban chỉ thị!”.

“Bách Thần ? Bọn chúng muốn làm điều gì ?”. Long Đế tự hỏi, sau đó ông ta nhìn thoáng qua thân ảnh áo đen vẫn cung kính đứng đằng trước, mở miệng ra lệnh: “Ảnh! mau tới Cung Phụng Đường mời Phong La Đế, Bách Hoa Đế tới đây nghị sự cùng trẫm!”.

“Thần tuân chỉ!”.

…..

Cùng lúc đó, tại Ma Long Cung, một cung điện được xây hoàn toàn dưới nước thuộc về Long Thánh, chủ nhân của Ma Long Dương.

Tể tướng Ma Long Thiên Triều, thuộc Bách Niên Quy Tộc, Quy Tiên cung kính quỳ dưới đất, trước mặt là Tu Luyện Thất của Long Thánh, gã cao giọng hô to: “Thánh Quân! Chúng thần phát hiện rất nhiều tu sĩ nhân loại mặc Cơ Giáp x·âm p·hạm Ma Long Dương! Xin hỏi đối ứng thế nào ?”.

Không khí trầm mặc một lát, sau đó mới vang lên âm thanh trầm thấp: “Mục tiêu của bọn chúng ?”.

Quy Tiên liền đáp: “Hạ thần không rõ, nhưng nếu chiếu theo phương hướng thì bọn chúng dự tính sẽ đến Đảo Thiên Phong”.

“Đảo Thiên Phong sao ? Nơi thằng con thứ ba bất tài của ta đang bị Phong Ấn ?”. Long Thánh tự nói, dừng một chút lão mới tiếp lời: “Triệu hồi quân đoàn thứ nhất, theo dõi bọn nhân loại, bổn Thánh muốn tự mình đi xem đám nhân loại chơi trò gì”.

Cánh cửa đá đen ngòm của Tu Luyện Thất đột ngột mở ra, Quy Tiên không kìm nổi cúi thấp đầu.

Từ bên trong, uy áp phát ra làm nước biển xung quanh rung động, một thân ảnh mang hình dáng nhân loại nhưng cao tới năm mét xuất hiện, nửa thân trên để trần, che kín bởi từng đường vân quái dị giống như vảy Rồng, trên đầu hai cặp sừng to lớn màu trắng cong xuống, sau lưng đeo thêm một cây búa hai lưỡi to chừng ba mét.

“Bái kiến Thánh Quân!”. Quy Tiên dập đầu sát đất, mở miệng kinh hô. Đã trăm năm rồi mới thấy lại Thánh Quân, uy dũng không những chẳng hề thuyên giảm mà ngày càng mạnh mẽ.

Long Thánh gật đầu, hơi vặn vẹo cơ thể tựa như khởi động, ánh mắt đỏ như lửa xuyên qua Ma Long Cung, Linh Niệm tràn ra rất xa, dễ dàng thấy được những cỗ Cơ Giáp bơi trong nước biển.

Khóe miệng Long Thánh cong lên, khuôn mặt dữ tợn nở một nụ cười quái dị.

“Lương Đế, hiện tại đến lúc chúng ta tính toán món nợ cũ. Hy vọng hậu nhân của mày không làm tao phải thất vọng!”.