Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Người Thầy Bá Đạo

Chương 22: La Nhất Quang.




Chương 22: La Nhất Quang.

“Danh sư Nhất Tinh: Ký Chủ nhận được 0,1% điểm kinh nghiệm mỗi khi các đồ đệ tu luyện”.

Giọng nói của Hệ Thống vang lên ngay khi Tiếu Thiên vừa kiểm tra danh hiệu mình nhận được: “Đồng thời để tiện cho Ký Chủ thì hiện tại bên trong thông tin sẽ có thanh điểm kinh nghiệm cần thiết để lên cấp, mời Ký Chủ tự kiểm tra”.

Tiếu Thiên cái hiểu cái không, sau đó mở giao diện Hệ Thống ra kiểm tra thông tin của mình.

Tên: Lâm Thiếu Thiên.

Tình trạng: Khỏe mạnh.

Đẳng cấp: 41 ( Linh Sư Sơ Cấp ).

Linh Luân: Thánh Kiếm ( Cấp 7 ).

Cửu Thiên Thần Tỏa: Đã mở khóa tầng thứ nhất.

Điểm Kinh Nghiệm: 5/100.

Công Pháp: Thập Thiên Luân ( Thánh Cấp ).

Hiện tại so với lúc mới trùng sinh phải tốt hơn nhiều lắm, Tiếu Thiên liền hài lòng mặc cho phần thưởng của Hệ Thống hơi ít, nhưng đã có Nhất Tinh thế nào cũng sẽ có Nhị Tinh, cứ mỗi lần tăng cấp thì kinh nghiệm bản thân nhận được chắc chắn sẽ ngày càng nhiều, con đường lười biếng lại trở nên thông thoáng hơn bao giờ hết.

…..

“Chủ nhân! Ngài có thể dạy tôi kỹ năng được hay không ?”. Giọng Ngao Ngao truyền tới, tiếng bước chân “rầm rầm dẫm trên đất”. Cái đầu nó đưa tới, ánh mắt cầu khẩn xen lẫn hy vọng.

Tiếu Thiên ngẩng lên, thoáng thở dài: “Xin lỗi! Hiện tại tôi không quá rành về Ma Thú”.

Ngao Ngao thất vọng cúi đầu.

Kế tiếp Tiếu Thiên lại hỏi nó: “Tôi nghe đồn Ma Thú cũng sử dụng Linh Luân phải hay không ? Vì sao không thấy cậu sử dụng”.

Ngao Ngao nhìn Tiếu Thiên, sau đó nhìn sang Huyền Kim bên cạnh, chốc sau nó mới cất lời giải thích: “Thánh Thú chúng thuộc hạ đều sẽ cố gắng tu luyện đến Đế Cấp mới bắt đầu sử dụng Linh Luân”.



Thiên lắng nghe, nhưng hình như Ngao Ngao không muốn nói tiếp, cậu nghĩ chắc chắn phải có bí mật gì được ẩn giấu trong này.

Chẳng thèm nghĩ nhiều, Thiên nhìn đám học trò xung quanh đang đua nhau biểu diễn chiêu thức mới học được mà nhức cả đầu.

“E hèm!”. Thiên hắng giọng, chờ cho mấy tên học trò ngừng lại rồi nói tiếp: “Nếu đã nghỉ ngơi đủ thì chúng ta xuống tầng tiếp theo thôi. Thầy cần giải cứu thêm người”.

“Vâng thưa sư phụ!”.

…..

Hỏa Lao.

Cá Sấu điên cuồng nhìn Thần Lệnh đang cầm trong tay, gã tự lẩm bẩm:

“Hẳn sẽ được! Mình đã thành công bỏ vào Trận Pháp Khuếch Đại, sau đó nâng những Trận Pháp mấu chốt từ Tứ Tinh lên Ngũ Tinh, ngoài ra còn xâm nhập thành công vào hệ thống nội bộ của Thần Lệnh, nếu như tính toán đúng thì chắc chắn nó sẽ có tác dụng”.

Hai mắt Cá Sấu đỏ hoe, sau đó lấy từ bên trong Nhẫn Trữ Vật ra rất nhiều Linh Thạch đủ mọi cấp, sắp xếp thành một ngọn núi nhỏ trước mặt.

Hành động của Cá Sấu cũng thu hút mấy người nhàn rỗi đến nhức trứng bên cạnh. Ba tầng trong ba tầng ngoài, đồng thời bao vây Cá Sấu vào giữa, hai mắt hóng hớt quan sát.

Hít một hơi thật sâu để bình tĩnh, Cá Sấu vung tay lên hút lấy một viên Linh Thạch cấp hai, bằng mắt thường có thể thấy từng tia Linh Khí được chiết xuất sau đó biến thành một tia sáng trắng nhập vào Thần Lệnh.

Bên tai vang lên rất nhiều tiếng kêu tiếc của nhưng Cá Sấu không quan tâm, mắt vẫn nhìn chòng chọc vào Thần Lệnh, bàn tay run rẩy điểm lên trên màn hình cảm ứng.

Thần Lệnh phát sáng, bên trên hiện lên bốn ô vuông nhỏ, bên trong có chữ cái. Cá Sấu nhấn tay vào “Truyền Tin”.

Cùng lúc đó, bàn tay khác của Cá Sấu đồng thời truyền Linh Khí của bản thân vào bên trong Thần Lệnh, Tà Nhãn cũng được gã khai mở.

Theo nguyên lý Cá Sấu tìm hiểu được thì Thần Lệnh sẽ dựa vào Tháp Tín Hiệu và Linh Khí để truyền dẫn thông tin đến Chủ Trận Pháp bên trong Tổng Bộ của Bách Thần, từ đó thông tin có thể truyền tới bất cứ Thần Lệnh nào khác hoặc màn hình Ma Pháp mà Bách Thần nắm giữ trên toàn bộ Đại Lục.

Cá Sấu hiện tại muốn làm điều ngược lại, gã lợi dụng Thần Lệnh trong tay, điều khiển Trận Pháp bên trong để truyền tín hiệu tới bất cứ Thần Lệnh nào trong phạm vi, sau đó từ những Thần Lệnh đó, tín hiệu sẽ được truyền tiếp qua những Thần Lệnh khác, mãi đến khi tới được Chủ Trận Pháp thì mới thôi.

Gã muốn tự Bách Thần phải nghĩ ra cách để giúp bọn họ phát sóng buổi truyền hình trực tiếp.



Thông tin gã đã gửi đi thực sự rất đơn giản.

“Thiên Phong Lao Ngục! Muốn truyền hình trực tiếp! Cần giúp đỡ!”.

Thần Lệnh trong tay Cá Sấu đột nhiên chớp lóe liên hồi, gã không chút bất ngờ, lại lấy một viên Linh Thạch khác truyền thêm Linh Khí cho Thần Lệnh. Nếu muốn càng nhiều Thần Lệnh nhận được, bắt buộc phải dùng càng thêm nhiều Linh Thạch.

Núi Linh Thạch nhỏ dưới chân Cá Sấu ngày càng vơi bớt, chẳng mấy chốc chỉ để lại từng hạt bụi mịn trên đất.

Sau cùng Cá Sấu cũng chịu dừng tay khi đã hết sạch Linh Thạch. Trong lòng thầm cầu nguyện rằng chuyện này sẽ thành công.

…..

Thiên Phong Điện, cơ quan đầu não của Đảo Thiên Phong.

Một đại điện rộng rãi nhưng giản dị, phía trong chỉ có đúng hai mươi mốt cái ghế dành cho mười tám Ngục Phó và ba vị Ngục Chủ, bức tường bốn phía treo đầy những bức họa bằng đá, miêu tả quá trình xây dựng và ý nghĩa tồn tại của Thiên Phong Lao Ngục.

Từ ba trăm năm trước, lần đầu tiên toàn bộ hàng ghế được lấp đầy.

Ba vị Ngục Chủ ngồi trên ba cái ghế bành song song với nhau, ánh mắt nhìn xuống dưới, trước mặt đặt một cái bàn nhỏ đã để sẵn bánh trái. Dương Lỗi ngồi chếch về tay trái, chính giữa Ngục Chủ của cơ cấu Cuồng Phong an vị, Ninh Lan, một cô gái ăn mặc nóng bỏng với một bộ giáp nhẹ màu đỏ, khuôn mặt tự như học sinh còn búng ra sữa, còn cơ thể thì không phù hợp với mặt, ngực t·ấn c·ông, mông lại phòng thủ.

Chếch về phía tay phải là Ngục Chủ của Toàn Phong, Alex, một người lùn thấp bé khoác trên mình áo choàng rộng thùng thình, khuôn mặt được che kín dưới lớp mặt nạ vàng kim, gã vác theo một cây búa chiến to gấp ba lần mình trên vai.

Phía dưới đầy đủ mười tám vị Phó Ngục chia ra ngồi ở ba hướng khác nhau, nam nữ đều có, mỗi người một vẻ nhưng điểm chung đều trông rất dữ dằn, họ được phân chia bằng ký hiệu trên ngực trái. Hình thanh kiếm đại diện cho Cuồng Phong, lá chắn thuộc về Toàn Phong còn dây xích của Tín Phong.

Không khí bên trong đại điện im lìm, mặt mũi mọi người rất căng thẳng, không ai lên tiếng.

Bất ngờ, từng tia sáng trước ngực của cả hai mươi mốt người xuất hiện, còn chưa kịp phản ứng thì những Thần Lệnh to bằng bàn tay tự bay ra khỏi y phục rồi lơ lửng giữa không trung.

“Bùm! Bụp!”. Chưa chờ cho mọi người phản ứng trở lại, bỗng Thần Lệnh của họ run rẩy vài ba cái rồi p·hát n·ổ. Chỉ thấy từng mảnh vụn màu đen bay lả tả rồi rớt trên mặt đất.

“Mẹ nó! Lại chuyện gì nữa ?”. Dương Lỗi chửi, đã trôi qua một ngày nhưng bọn họ vẫn chưa có bất cứ biện pháp nào để vào trong Thiên Phong Lao Ngục, tâm trạng càng ngày càng căng thẳng.

Ninh Lan ngồi chính giữa, mặt mũi không chút b·iểu t·ình lên tiếng: “Không biết, chắc đột ngột bị lỗi. Mà đám cai ngục bọn mày làm ăn kiểu gì vậy ? Một trăm thằng tự chém g·iết bên trong nhà lao ?”.



Dương Lỗi nóng mặt, còn chưa kịp trả lời thì Alex đã nói, giọng gã âm u, ghê rợn: “Đừng cãi nhau nữa! Bọn mày nên biết phía dưới tầng thứ bảy có cái gì. Nếu để người ngoài phát hiện được thì đầu trên cổ khó giữ. Quan trọng nhất bây giờ là làm thế nào để có thể vào trong, g·iết sạch toàn bộ tù nhân vượt ngục”.

Ninh Lan im lặng, Dương lỗi nhíu mày suy tư.

Alex nhìn xuống dưới, hỏi: “Số lượng tù nhân chính xác bên trong nhà tù hiện tại là bao nhiêu ?”.

Một gã thanh niên, Phó Ngục của Tín Phong tên Trần Minh đứng lên, sau đó cúi đầu rồi đáp: “Bẩm Ngục Chủ! Theo thuộc hạ từng thống kê thì bên trong có bảy trăm năm mươi ba phạm nhân từ Linh Tông trở xuống, năm mươi người Linh Hoàng, ba Linh Tôn và một vị Linh Đế”. Nếu thống kê theo số lượng Linh Luân thì bên trong là 970 Linh luân, đã trừ ra những tên tàn phế”.

Alex hơi suy tư, sau đó mới nói: “Tức chúng ta chỉ còn thiếu 29 Linh Luân nữa sẽ đủ số. Có lẽ … “. Gã nói tới đây thì im lặng, Linh Niệm lặng lẽ câu thông cùng hai vị Ngục Chủ.

Ninh Lan và Dương Lỗi hai mắt lóe lên, có chút trầm ngâm suy nghĩ.

Không khí một lần nữa trở nên im ắng.

…..

Dương Lỗi và các Ngục Chủ không hề để ý đến sự bất thường của Thần Lệnh nhưng nhờ số lượng lớn đến vậy tập trung cùng một chỗ mà bất giác đã giúp cho thông tin của Cá Sấu truyền đi ngày càng xa hơn.

Từng t·iếng n·ổ vang lên trên Đảo Thiên Phong, sau đó trên những chiếc Phi Cơ hoặc sinh linh cưỡi Ma Thú tình cờ bay ngang qua. Ai nấy đều không chút chú ý mà chỉ chửi thầm Bách Thần vài câu rồi chẳng hề để bụng. Thần Lệnh có giá tiền rất đắt đỏ, nhưng những ai có thể sở hữu Thần Lệnh ngay khi nó vừa ra mắt thì đều giàu có hơn người.

…..

Tại Thành Thăng Long, có một tòa tháp thuộc sở hữu của công ty Bách Thần, nơi này đặt một Chủ Trận Pháp, coi như tổng bộ của cả Thăng Long Vương Triều.

Tổng giám đốc nơi này tên La Nhất Quang, cường giả Linh Tôn 81 cấp, việc bình thường của gã chính là ăn bánh, uống trà, thi thoảng ra ngoài cưa gái bởi công việc đều có cấp dưới hoàn thành, vả lại lão cũng không quá rành rẽ về mảng nghiên cứu. Sở dĩ Bách Thần thuê gã cũng bởi vì thực lực gã mạnh, đủ để bảo vệ tổng bộ không bị hư hỏng.

Lúc này, La Nhất Quang đang nằm trên cái giường êm ái tại văn phòng, bên cạnh gã có một cô em Xà Tộc, cơ thể uốn éo đút trái cây cho gã.

Đột ngột tiếng bước chân vang lên, sau đó tiếng tay gõ vào cửa phòng.

“Tổng giám đốc! Có chuyện lớn xảy ra!”.

La Nhất Quang nhận ra giọng của gã phó giám đốc, đồng thời cũng là thân tín số một dưới tay.

Nhích người, mặc lại trang phục tử tế với sự trợ giúp của bé Xà Tộc. La Nhất Quang mở cửa, khó chịu hỏi: “Có chuyện gì mà vội vàng như vậy ?”.

Trước mặt, gã phó giám đốc khuôn mặt kích động, đột nhiên nắm lấy tay La Nhất Quang: “Anh Quang! Cơ hội thăng tiến của chúng ta tới rồi!”.