Chương 21: Lịch Sử.
Năm 200 Trước Công Nguyên, từ trên bầu trời đột nhiên rơi xuống bảy Kim Tự Tháp màu đen cao hàng ngàn mét. Vị trí chúng đáp xuống tại trung tâm của cả bảy Châu Lục, từ Long Châu ở phương đông cho tới Thánh Châu phương Tây, hay ngay cả Cổ Ma, Yêu Thần, hai Châu Lục thuộc về dị tộc cũng đều ghi nhận sự xuất hiện của các Kim Tự Tháp.
Lúc bấy giờ, các tu sĩ tưởng rằng đó đều là Thần Tích trời ban, hằng hà sa số các sinh linh ở mọi đẳng cấp đều tìm mọi cách để khám phá các Kim Tự Tháp, có lời đồn rằng bên trong cất chứa bí mật trường sinh bất lão. Người trước ngã xuống, người sau tiến lên không biết mệt mỏi, hàng chục triệu tu sĩ đã vào bên trong các Kim Tự Tháp nhưng chưa hề có một ai thoát ra ngoài.
Một trăm năm trôi qua, cuối cùng cũng có một sinh linh thành công sống sót bước ra từ bên trong Kim Tự Tháp. Sinh linh nọ tên Nhất Ma, một vị Ma Tộc, tông môn của gã nằm ở Cổ Ma Châu.
Toàn bộ những cường giả trên các Châu Lục, đều muốn biết bí mật mà Nhất Ma đoạt được nên đồng thời phát động c·hiến t·ranh. Đó được ghi nhận là cuộc c·hiến t·ranh toàn Đại Lục lần đầu tiên, mặc dù chỉ diễn ra trong vòng một năm nhưng đã để lại những hậu quả khôn lường.
Sử sách không ghi lại quá trình chi tiết của cuộc c·hiến t·ranh nọ, chỉ biết sau đó Cổ Ma Châu và Yêu Thần Châu bị các Châu còn lại liên thủ đánh chìm. Hàng tỉ tỉ các Sinh Linh Dị Tộc sinh sống trên hai Đại Lục bị tiêu diệt. Riêng bí mật Nhất Ma đoạt được về sau cũng không rõ được sinh linh nào nắm giữ.
Sau cuộc c·hiến t·ranh nọ, các Kim Tự Tháp buông xuống bất ngờ biến mất trong một đêm, không hề để lại chút dấu vết nào. Có người nói nó đã chìm sâu xuống đáy Đại Dương, nhưng cũng có kẻ nói nó đã bay về trời.
Thần Luân Đại Lục lại trải qua thêm một trăm năm, vào lúc này rất nhiều tu sĩ đã phát hiện ra một sự thật đáng sợ, tất cả những sinh linh ra đời sau khi các Kim Tự Tháp biến mất không có bất kỳ mang ai theo thiên phú tu luyện. Có lời đồn rằng đó chính là cái giá phải trả cho sinh linh khi dám đánh chìm hai Châu Lục.
Mắt thấy thời kỳ mạt pháp tiến tới, đột nhiên hậu nhân của Nhất Ma xuất hiện, lặng lẽ công bố thiên hạ những thông tin tổ tiên đạt được bên trong Kim Tự Tháp sau đó biến mất không một dấu vết. Từ đó khái niệm Linh Luân, Luân Hồi Hải ra đời. Năm đó sau này được các quốc gia trên Đại Lục thống nhất đặt là năm đầu tiên Sau Công Nguyên.
Truyền thuyết về các tu sĩ Kết Đan, Hóa Thần, Nguyên Anh dần biến mất trước bánh xe tàn nhẫn của thời gian. Ngay cả những công pháp, bí tịch hay hệ thống tông môn của bọn họ cũng dần bị đào thải.
Năm 300 Sau Công Nguyên, vị cổ tu sĩ với tu vi Độ Kiếp cuối cùng cũng buông tay lìa đời, từ đó trên Thần Luân Đại Lục không còn bất cứ ai nhắc về tu tiên nữa. Cổ Tu Sĩ chỉ còn ghi lại bên trong sử sách.
Thời kỳ sau đó được các vị sử gia định danh "Khai Luân Kỷ". Các Sinh Linh trên Thần Luân Đại Lục dần mở ra một con đường tu luyện mới, có nhiều ưu điểm rõ rệt hơn Cổ Tu Sĩ năm xưa. Dĩ nhiên có đào thải thì cũng có những thứ được giữ lại, có những môn Công Pháp mạnh mẽ, dù ở bất cứ thời kỳ nào cũng có giá trị của nó.
“Trích Lịch Sử Thần Luân Đại Lục chương thứ 10”.
…..
Đỉnh Sơn vừa dứt lời, sáu cái Linh Luân đã được anh ta triệu hồi, sau đó thân hình Đỉnh Sơn bất ngờ biến thành hư ảo, dường như ẩn tàng vào không khí.
Hai chân Đỉnh Sơn dẫm mạnh xuống đất, nhiệt độ chợt giảm thấp, những phiến băng mỏng đột ngột xuất hiện dưới chân anh ta. Thân hình Đỉnh Sơn lóe lên, chỉ nháy mắt anh ta đã biến mất, sau đó xuất hiện tại vị trí cách đó năm mét, chỗ cũ để lại một làn hơi nước hư ảo.
Động tác lặp đi lặp lại, tốc độ nhanh đến mức mắt thường chẳng thể bắt kịp. Tiếu Thiên hài lòng gật đầu, sau đó mở ra kỹ năng Thần Nhãn và cả Sửa Chữa Công Pháp, hai thứ này theo lời Hệ Thống phải được sử dụng cùng nhau thì mới có tác dụng.
Hai mắt bắn ra ánh sáng màu vàng kim, Tiếu Thiên cuối cùng đã bắt kịp động tác của Đỉnh Sơn.
“Độ phù hợp công pháp 30%. Điểm yếu: …. Điểm mạnh: …. Cách sửa đổi: ....”.
Trước mắt hiện lên rất nhiều thông tin, kỳ thực Thân Pháp Bát Tinh Đạp Tuyết Vô Ngân của Đỉnh Sơn thoạt nhìn thì rất mạnh nhưng nó lại chẳng phù hợp với Linh Luân Bản Mệnh Hắc Báo của anh ta. Đồng thời cái Thân Pháp này cũng chỉ lòe được những người thực lực thấp hơn, hôm nọ khi đối diện với Độc Cô Kiếm, Đỉnh Sơn còn không dám sử dụng.
“Được rồi! Dừng lại đi!”. Tiếu Thiên nói.
Đỉnh Sơn liền dừng lại, thu hồi Linh Luân sau đó cung kính đứng trước mặt Tiếu Thiên.
“Độ phù hợp của môn Thân Pháp này đối với con chỉ có 30% tu luyện còn chưa đạt nổi cấp Tinh Thông, dùng để lòe người thì được chứ không hề thực dụng khi chiến đấu”. Tiếu Thiên nghiêm khắc nói. Thời buổi bây giờ muốn tu luyện bất cứ một môn Công Pháp nào đều dựa vào độ phù hợp với Linh Luân Bản Mệnh, ví dụ như Linh Luân Hắc Báo của Đỉnh Sơn mang theo thuộc tính Hắc Ám, tu luyện Đạp Tuyết Vô Ngân mang thuộc tính Băng là không hề phù hợp.
Đỉnh Sơn cúi thấp đầu, anh ta ngại ngùng gãi tai. Bản thân cũng cảm giác trong lòng không được thoải mái. Đúng theo lời Sư Phụ đã nói, mặc dù anh ta tự hào nhất về Đạp Tuyết Vô Ngân nhưng những yếu điểm của nó cũng không cần bàn cãi.
“Thôi! Hôm nay tâm trạng của thầy khá tốt, giúp con hoàn thiện công pháp, nếu sau một tuần không tu luyện đến cấp Hoàn Mỹ thì đừng tự xưng là học trò của thầy nữa”. Tiếu Thiên nghiêm mặt nói, cậu muốn đào tạo học trò của mình nhưng không muốn ban cho họ mọi thứ quá dễ dàng, Thiên còn nghĩ nên có một chế độ thưởng phạt hợp lý để các học trò ganh đua với nhau.
Đỉnh Sơn hơi ngẩn ra, các cấp độ tu luyện của một môn Công Pháp được chia làm Nhập Môn, Tinh Thông, Hoàn Mỹ và Siêu Thoát. Thông thường muốn học bất cứ thứ gì đến mức Hoàn Mỹ ít nhất cũng phải tốn năm năm, sư phụ vừa mới nói bao lâu ? Một tuần á ?
Tiếu Thiên thấy biểu hiện của đồ đệ, lạnh giọng hỏi: “Thế nào ? Thiên tài không có lòng tin ?”.
Đỉnh Sơn cắn răng: “Sư phụ! Con tin thầy!”. Anh ta không quá tin vào bản thân mình nhưng lại có chút lòng tin vào vị sư phụ thần kỳ này. Lúc nãy theo Anh Vũ suy đoán thì dường như sư phụ của bọn họ từng rất mạnh.
Tiếu Thiên mỉm cười, trong đầu hiện ra một bản tu luyện Thân Pháp cấp Cửu Tinh mới toanh, độ phù hợp với Đỉnh Sơn chính là 100% nó mang tên Hắc Ám Thân Pháp, một cái tên đơn giản đến mức bần tiện.
Ngón trỏ điểm tới trước, Tiếu Thiên sử dụng kỹ năng “Truyền Thông Tin”.
…..
Trôi qua chừng ba giây, Đỉnh Sơn lại mở mắt ra, anh ngạc nhiên nhận thấy mình dường như đã nắm rõ cách sử dụng Hắc Ám Thân Pháp mà bản thân mới được sư phụ truyền thụ.
“Thật thần kỳ! Đây là Quán Đỉnh trong truyền thuyết ?”. Khẽ lẩm bẩm, Đỉnh Sơn không nhịn được triệu hồi Linh Luân. Ngay lập tức chân phải dẫm xuống đất, cơ thể lấp lóe hóa thành một làn khói đen biến mất trong không khí, hoàn toàn chẳng để lại bất cứ dấu vết gì.
Chốc lát sau, Linh Luân Ám Trảo phát sáng, Đỉnh Sơn đột ngột hiện ra cách vị trí cũ mười mét, sau đó móng vuốt hóa thành màu đen tà ác vỗ xuống mặt đất.
Một tiếng “Ầm!” vang lên, để lại trên mặt đất những vết cào sâu hoắm nhưng vẫn hoàn toàn chẳng phát hiện được thân ảnh của Đỉnh Sơn. Tiếp theo mặt đất xung quanh dường như bị Đỉnh Sơn cày nát, khói bụi dâng lên mù mịt để lại trên đất từng cái hố nhỏ.
Đỉnh Sơn chơi không biết mệt mỏi, nếu Thân Pháp Đạp Tuyết Vô Ngân chính là một chiếc xe đạp thì Hắc Ám Thân Pháp có thể coi là Lamborghini, hai bên cách nhau như trời với đất.
Đến khi cảm giác Linh Lực của bản thân đã sắp sửa cạn kiệt, Đỉnh Sơn mới dừng lại, thu hồi Linh Luân.
Ánh mắt anh ta nhìn về người thầy đang mỉm cười đứng trước mặt đã tràn đầy tôn kính, chỉ hận không thể gặp mặt sư phụ sớm hơn.
“Cảm ơn sư phụ đã dạy dỗ!”. Đỉnh Sơn cung kính nói.
Tiếu Thiên gật gật đầu, mở miệng: “Cố gắng tu luyện cho tốt, ra ngoài đừng làm mất mặt thầy”.
Đỉnh Sơn gật gật đầu.
Bên cạnh, Anh Vũ đột nhiên bước tới, cúi đầu: “Sư phụ! Ngài có thể dạy con được không ?”. Từ khi Đỉnh Sơn biểu diễn Đạp Tuyết Vô Ngân anh ta cũng đã lặng lẽ chú ý, chính anh là người hiểu rõ nhất sau khi Đỉnh Sơn học xong thân pháp từ Tiếu Thiên đã trở nên lợi hại thế nào.
Không chỉ riêng Anh Vũ, kỳ thực 48 người học trò mới nhận ai nấy đều đang mang theo ánh mắt tỏa sáng nhìn về phía cậu, do Anh Vũ mở miệng trước nên bọn họ mới không tiện c·ướp lời.
Tiếu Thiên nhìn quanh một lát, sau đó đồng thời gật gật đầu: “Được thôi! Ai có công pháp cứ biểu diễn, miễn dưới Thánh Cấp thì thầy đều có thể giúp các trò sửa chữa và hoàn thiện nó. Lần đầu nên cho các trò miễn phí”. Trong lòng Tiếu Thiên cũng có chút chột dạ, mặc dù mang Sư Tôn Hệ Thống nhưng từ đó tới giờ chưa lần nào thực sự dạy dỗ học trò.
Anh Vũ hai mắt sáng lên, sau đó mới nói: “Thưa sư phụ! Mời thầy đánh giá Kiếm Pháp Bát Tinh Phong Lăng Thiên Hạ của học trò”.
…..
Ba tiếng đồng hồ sau đó, lần lượt các học trò biểu diễn công pháp của bản thân rồi đều nhận được chỉ dẫn từ Tiếu Thiên, ai nấy đều hài lòng mãn ý, ánh mắt nhìn sư phụ đã trở nên tràn đầy khâm phục cùng tôn kính. Bọn họ bị ép phải bái sư, nhưng hiện tại ai nấy đều hận không thể gặp được sư phụ sớm hơn, chỉ trong chốc lát thì thực lực của bọn họ đã bay lên một tầng cao mới.
Tiếu Thiên phong đạm khinh vân đứng đó, nhìn thái độ của các học trò mà hài lòng gật đầu.
“Ting! Chúc mừng Ký Chủ hoàn thành nhiệm vụ ẩn “Dạy dỗ” nhận được danh xưng “Danh Sư Nhất Tinh” mời Ký Chủ tiếp tục cố gắng”.