Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Người Thầy Bá Đạo

Chương 1: Sư Tôn Hệ Thống.




Chương 1: Sư Tôn Hệ Thống.

Không gian tối đen như mực, giơ tay không thấy năm ngón.

Dưới mặt đất ướt át, lạnh lẽo, từng làn gió lùa qua cửa gỗ phát ra những âm thanh “Kẽo kẹt” ghê rợn.

Tiếu Thiên mở mắt ra, cả cơ thể có cảm giác đau đớn khôn cùng, từng cơn đau âm ỉ như muốn xé rách từng tấc da thịt.

“Ta đang ở đâu ? Địa Ngục ?”. Tự hỏi một câu, Tiếu Thiên nhíu mày, hai cái lỗ mũi nhăn lại, trong không khí có một hương vị gì đó rất khó chịu, nó giống như tổ hợp giữa mùi nước tiểu và mùi chất thải.

“Ồ! Nhóc con, tao tưởng mày c·hết rồi ?”. Một âm thanh ngạc nhiên vang lên ngay bên cạnh, trong bóng tối lờ mờ, cũng chỉ thấp thoáng thấy có một thân ảnh gầy nhom ngồi trên một chiếc giường bằng đá.

“Đây là đâu ?”. Tiếu Thiên lên tiếng, sau đó liền nhận ra thứ ngôn ngữ mình theo bản năng phát ra bên miệng cũng không phải là thứ mà cậu từng quen thuộc.

Thân ảnh đó cười ré lên, giọng cười quái dị vang vọng bên trong căn phòng tăm tối. “Hehehe! Mày còn hỏi tao ? Đau quá ngu luôn rồi hả ? Đây là nhà tù, Thiên Phong Lao Ngục. Mày đừng nói là mày bị tụi nó đập tới mất trí nhớ nhé, không có tác dụng đâu”.

“Nhà tù? Thiên Phong Lao Ngục ? Cái quỷ gì ?”.

Mặc kệ lời nói của gã kia, Tiếu Thiên liền lục lại những ký ức bên trong đầu mình.

Thứ duy nhất cậu còn nhớ rõ, chính là cái cảm giác khó thở đến bất lực khi cậu đang nằm trên một chiếc giường màu trắng. Hình như là cậu đ·ã c·hết đi ? Sau đó linh hồn xuyên qua một thế giới khác ?

Ngẫm nghĩ trong giây lát, dần dần những mảnh vỡ ký ức đã được Thiên sắp xếp lại. Cậu là một người bình thường sống ở một nơi được gọi là Trái Đất, sau đó chẳng may mắc một căn bệnh lạ khi vừa tròn hai mươi tuổi. Nếu những gì Thiên nhớ là đúng thì chắc chắn là cậu đ·ã c·hết. Còn vì sao hiện tại xuất hiện ở một nơi tăm tối thế này đúng là chỉ có một cách để giải thích, đó chính là Linh Hồn cậu đã xuyên qua, nhập vào cơ thể của một tên nào đó vừa nghỉ thở.

Sự thật rất khó tin, nhưng dù sao Thiên cũng chẳng biết phải giải thích chuyện này như thế nào cả. Một điểm làm cậu càng thêm khẳng định giả thuyết của mình đó chính là thứ ngôn ngữ quái dị mà cậu vừa bất giác dùng để trao đổi với gã bạn tù.

Tiếu Thiên khó nhọc bò dậy, kéo lê thân thể đau đớn của mình về phía chiếc giường bằng đá, cậu cũng không muốn phải nằm mãi dưới mặt đất thế này.

Cơn đau lấp kín trí não, hai cánh tay đau nhức khó nhịn, một bên chân mất hẳn tri giác. Nếu không nhầm thì trước khi c·hết chủ nhân của cơ thể này đã phải chịu một sự t·ra t·ấn rất khủng kh·iếp.

“Lép bép! Lép bép!”. Tiếu Thiên bì bõm lết thân, bằng ý chí kiên cường và dục vọng cầu sinh mãnh liệt thì cuối cùng cậu cũng đã leo lên được chiếc giường bằng đá.



Vẫn là một cảm giác lạnh lẽo, nhưng cũng đã đỡ hơn bên dưới rất nhiều.

Tiếu Thiên ngửa người ra, thở dốc, khuôn mặt nhìn lên không trung vô định, dù sao thì cậu vẫn còn có thể sống sót.

“Sao nào? Sắp c·hết chưa ? Sao mày không khai mẹ cho bọn nó biết đi, cứng đầu cứng cổ làm cái gì ? Như tao nè, từ khi tao khai xong cuộc sống tốt bao nhiêu, chẳng còn thằng nào mò tới làm phiền cả”. Tên bạn tù lại lên tiếng, giọng gã chẳng có chút gì gọi là khuyên nhủ, có vẻ giống như đang châm biếm hơn.

Tiếu Thiên mặc kệ gã bạn tù, trong đầu cậu chỉ suy nghĩ duy nhất một vấn đề, đó chính là vì sao cậu lại có thể sống lại ? Là sức mạnh nào đã mang cậu đến nơi này ? Là thế lực tối cao nào đã tốn công tốn sức ban cho cậu một cuộc sống mới ? Thiên tự hiểu lấy bản thân mình, cậu chỉ là một thằng thanh niên bình thường, không có một chút nào đặc sắc.

Đúng lúc này, một âm thanh máy móc đột nhiên vang lên từ bên trong đầu Thiên: “Ting! Xác nhận hoàn tất! Hệ Thống bắt đầu khởi động!”.

Âm thanh vừa dứt thì trước mắt Thiên đã thay đổi, cậu tự nhiên thấy ánh sáng lấp lánh xuyên qua võng mạc. Ngay khi định thần lại, Thiên phát hiện mình đang lơ lửng giữa Tinh Không, xung quanh là những Ngôi Sao rực rỡ. Ngay phía trước mặt Thiên, có một Viên Cầu to lớn màu xanh lam lơ lửng.

“Chào Ký Chủ đời thứ nhất! Chào mừng đến với Hệ Thống! Hiện tại Hệ Thống còn chưa được đặt tên và tạo lập chức năng, Ký Chủ hiện tại có thể tự mình quyết định.

Tiếng nói vọng ra từ bên trong Viên Cầu.

Dựa vào những lời Hệ Thống nói, Tiếu Thiên dần mường tựa ra lý do vì sao mình có thể sống lại. Với một người đã đọc biết bao nhiêu tiểu thuyết mạng thì Tiếu Thiên ngay lập tức đã chấp nhận luôn sự thật này.

“Hệ Thống là gì ? Vì sao cần phải đặt tên và tạo lập chức năng ?”. Tiếu Thiên chẳng suy nghĩ gì mà hỏi liền, cậu cần thêm thông tin, và rất nhiều thông tin để có thể tiếp tục suy luận.

Viên Cầu giải thích: “Hệ Thống nói ngắn gọn là thứ giúp Ký Chủ hoàn thành nguyện vọng của mình. Về phần đặt tên và tạo lập chức năng thì đó là bước để Ký Chủ rút ngắn con đường hoàn thành nguyện vọng của mình. Sau đây là những chức năng mà Ký Chủ có thể lựa chọn. Nhớ là chỉ có lần này thôi”.

Viên Cầu vừa dứt lời, trước mắt Tiếu Thiên hiện lên hằng hà sa số những dòng ký tự mà cậu chưa thấy bao giờ, nhưng đương nhiên là cậu có thể đọc hiểu nó.

Triệu Hồi - Triệu Hoán Chiến Hồn.

Thánh Thủ - Diệu Thủ Hồi Xuân.

Bá Vương - Chỉ Điểm Giang Sơn.



Phật Đạo - Giáo Hóa Chúng Sinh.

Chính Đạo - Vạn Chúng Quy Tâm.

Thương Nhân - Kim Tiền Xưng Thần.

Ma Đạo - Nhất Niệm Vĩnh Hằng.

Yêu Đạo - Vạn Vật Bình Đẳng.

……..

Rất nhiều, rất rất nhiều sự lựa chọn cho Thiên. Chỉ vừa nhìn sơ qua thì cậu đã biết tên gọi và dòng chữ ngắn gọn chú thích ở phía sau đó đại diện cho điều gì. Nếu lựa chọn Triệu Hồi, hẳn cậu sẽ có thể triệu hoán rất nhiều Chiến Hồn tồn tại tự cổ chí kim quy về dưới trướng. Nếu lựa chọn Bá Vương, cậu sẽ bắt đầu đi trên con đường làm vua chúa, tiến tới xây dựng một Vương Triều vĩ đại. Còn nếu chọn Thương Nhân, cậu nghĩ có thể việc chính của cậu sẽ là kiếm tiền.

Bốn câu trắc nghiệm Thiên còn có thể chọn sai, đằng này đừng nói hàng ngàn hàng vạn lựa chọn. Thiên đặt tay lên trên ngực mình, cậu tự hỏi thực ra bản thân mình muốn điều gì nhất.

Ở kiếp trước, Thiên chỉ là một người bình thường, đối với cậu chỉ cần ăn no mặc ấm và có tí tiền đi du lịch thì cũng đã đủ. Còn hiện tại mọi thứ đã trở nên khác biệt, Thiên tin rằng Hệ Thống có rất nhiều sức mạnh, cho dù chọn con đường nào thì nó cũng sẽ giúp cậu đạt đến đỉnh cao.

“Ở Thế Giới ta đang tồn tại, có thể Trường Sinh không ?”. Thiên hỏi lại Hệ Thống, cậu vẫn đang thắc mắc phải chăng nơi cậu đang sống có tồn tại cái gọi là Tu Luyện.

“Có! Miễn Hệ Thống tồn tại, dù Ký Chủ ở bất cứ đâu, tôi cũng có thể giúp anh Trường Sinh”. Hệ Thống đáp, nó cũng không vội thúc giục Ký Chủ đưa ra lựa chọn.

Thiên ngẩn người, nhíu chặt lông mày, cả cái trán nhăn lại nhìn về đống chữ trước mặt, nói Thiên tham lam, nhưng thực sự cái gì cậu cũng muốn lựa chọn cả.

“Hệ Thống! Có thể lựa chọn ngẫu nhiên hay không ? Tôi muốn thử may mắn của mình xem thế nào”.

“Được!”.

Ngay lập tức trước mặt Tiếu Thiên hiện lên một hình tròn to bằng cái mâm, trên đó có một cái que màu đỏ nhỏ như sợi chỉ, hằng hà sa số dòng chữ đều hóa thành tia sáng nhập vào bên trong cái mâm đó tạo thành các lựa chọn nho nhỏ trên mặt mâm.



Thiên hiểu ý, giơ bàn tay chạm vào mặt mâm, sau đó dùng lực làm cho cái mâm xoay tít.

Tiếng “Vù! Vù!” vang lên, cái mâm liền xoay tròn theo quán tính.

Một giây, hai giây rồi ba giây. Cái mâm chuyển động dần chậm lại, que màu đỏ phía trên lay động chậm rãi chạm vào từng lựa chọn.

Thiên cũng không thể nhìn rõ kết quả, bởi vì cả cái que và những dòng chữ hiện tại đều rất rất nhỏ.

Sau cùng, cái que cũng đến lúc dừng lại, Thiên còn chưa kịp hỏi thì một dòng chữ lớn đã xuất hiện trước mặt, hiển nhiên đó chính là kết quả.

“Sư Tôn - Đào Tạo Vạn Vật”.

Thiên ngạc nhiên, đây chính là muốn cậu làm thầy giáo rồi, nếu chọn con đường này, việc cậu làm chắc chắn phải lựa chọn đệ tử, sau đó đào tạo bọn họ.

“Ký Chủ, có muốn quay lần nữa ?”. Hệ Thống hỏi.

Thiên hơi chút suy nghĩ, nhưng cậu cũng không vội lên tiếng. Cậu đang thực sự phân vân, ở kiếp trước cậu hoàn toàn là một tên vô học, làm gì đã từng nghĩ đến việc phải làm thầy giáo của người khác cơ chứ.

Nhưng hình như chuyện này cũng có chút thú vị, dù sao có chọn thế nào Hệ Thống cũng sẽ giúp cậu bước l·ên đ·ỉnh cao, cậu ngại gì mà không dám thử một lần.

“Thôi khỏi! Tôi liền chọn nó”.

Viên Cầu xanh lam lập tức phát sáng, sau đó chính giữa của nó hiện lên bốn chữ “Sư Tôn Hệ Thống”. Phía dưới có một dòng chữ nho nhỏ ”Lâm Tiếu Thiên - Ký Chủ Đời Thứ Nhất”.

Tiếu Thiên căng mắt nhìn, cậu đang chờ mong về tương lai phía trước của chính bản thân. Cũng không biết cái Hệ Thống này sẽ giúp cậu đi đến đâu.

“Ting! Tạo lập chức năng, mệnh danh hoàn tất! Ký Chủ nhận được Gói Quà Tân Thủ, mời kiểm tra bên trong Kho Chứa Đồ”.

“Ting! Nhiệm Vụ Một được kích hoạt! Phía ngoài bạn tù của Ký Chủ đang mất dần hy vọng sống, nhận lấy hắn làm người học trò thứ nhất, giáo dục hắn lại từ đầu. Nếu nhiệm vụ thất bại, Ký Chủ sẽ mất hai cánh tay. Thời hạn một tháng”.

Niềm vui ngắn chẳng tày gang, Thiên còn chưa kịp vui mừng quá lâu thì Hệ Thống đã dội ngay vào mặt cậu một gáo nước lạnh. Trong óc cậu vang vọng mãi h·ình p·hạt nếu không thể hoàn thành nhiệm vụ thì cậu sẽ mất hết hai tay.

“Đậu xanh rau má! Hệ Thống khốn nạn!”.

Thiên chỉ vừa kịp chửi thì trước mắt lại lóe lên, cậu đã trở lại bên trong nhà ngục tăm tối.