Chương 19: Nghi Vấn.
“Ừ! Còn nếu anh mày không nhận thì thằng Độc Cô Kiếm sẽ băm anh thành từng mảnh”.
Ngao Ngao thầm nghĩ, đột nhiên nó thấy Huyền Kim có chút đáng ghét, chi bằng giúp chủ nhân thu luôn thằng ôn này cho rồi. Nó càng nghĩ càng thấy có lý, hình như chủ nhân vẫn đang hướng mắt về phía này, có lẽ đây là lúc để nó thể hiện thực lực thật sự của mình.
“Ê Rồng Ngốc! Chủ nhân của ông là thằng nào ? Hay để tôi g·iết nó rồi giải thoát cho ông nhé ?”. Huyền Kim thấy Ngao Ngao mãi không trả lời thì lên tiếng châm chọc.
Ngao Ngao nghe vậy tức đến nóng nảy, nó mở miệng: “Con Rùa Đần! Cho chú em hai lựa chọn, một là nhận người kia làm chủ nhân, hai là anh đây sẽ tiếp tục nhốt chú”. Vừa nói nó vừa dùng vuốt chỉ chỉ sang hướng Tiếu Thiên.
Huyền Kim ngẩn ra, tưởng mình nghe nhầm: “Ông nói cái gì ? Muốn tôi nhận thằng kia làm chủ giống như ông ? Não mày cháy rồi hả ?”.
Ngao Ngao nghe thế, cũng biết chẳng thể thuyết phục nổi nên đành ra tay, nó mở mồm liền phun lửa thẳng về phía Huyền Kim.
Một cột lửa dài nóng bỏng bất ngờ bay tới nhưng Huyền Kim không chút nao núng, nó bèn co rút thân thể mình vào trong cái mai rùa, phía ngoài hiện lên một màn sáng nâu sẫm dễ dàng đỡ đòn. Bên trong mai truyền ra tiếng nói của Huyền Kim: “Con Thằn Lằn khốn kh·iếp! Ông điên rồi! Tôi mà ra ngoài được tôi sẽ đánh ông quỳ xuống đất cầu xin”.
Ngao Ngao làm thế chỉ đánh lừa Huyền Kim, Linh Niệm tỏa ra liền kết nối với Thổ Tinh lơ lửng trên trời. Ngay sau đó từng tầng Trọng Lực liền áp xuống đầu Huyền Kim, mặt đất dưới chân nó lõm xuống, ép chặt cả cơ thể to tướng dán sát vào mặt đất.
“Không thể nào! Làm sao ông còn biết Trận Pháp”. Tiếng Huyền Kim vang lên, nó không thể ngờ nổi thằng bạn năm nào lại có thể sử dụng được Trận Pháp. Lúc nãy Ngao Ngao có nói về việc giúp nó vượt qua Phong Ấn để thoát ra ngoài, nhưng Huyền Kim vẫn cho rằng đó là lời chém gió.
Ngao Ngao đắc ý, mở miệng: “Chú em ngủ ngàn năm, còn anh đây học ngàn năm, chưa nghe câu ba mươi năm … gì nhỉ … đừng khinh Rồng nghèo à ?”.
“Khốn nạn!”. Huyền Kim chửi một tiếng, mai Rùa không nhịn được chìm xuống đất. Trận Pháp Phong Ấn được Ngao Ngao khởi động lại, Thổ Tinh trên trời xoay tít rồi phát sáng rực rỡ.
Huyền Kim Càng chìm càng sâu, cơ thể nó dưới tác dụng của Trọng Lực mà không thể động nổi dù một đầu móng vuốt, ngay cả đầu cũng không thể vươn người ra bên ngoài mai. Tâm trạng nó trở nên hoảng loạn, nỗi sợ sắp sửa bị giam cầm thêm ngàn năm nữa làm nó đành mở mồm: “Khoan đã! Có gì mình từ từ nói”.
Ngao Ngao vẫn không thèm dừng tay, chỉ nói: “Một là thuần phục, hai là bị nhốt, chú em đã không có sự lựa chọn”.
…..
Ngao Ngao đắc thắng quay về, cái đầu ngẩng lên chín mươi độ, mặt mũi tươi tỉnh nhếch mép cười tà, bốn cái chân xiêu xiêu vẹo vẹo tiến về phía trước, trong cổ họng khẽ hát bài ca của Rồng.
Phía sau Huyền Kim lặng lẽ bò theo, khuôn mặt vốn đã đen nay còn tối hơn than cốc, mặt mũi ủ rũ, tiếng thở dài vang lên theo mỗi bước chân nặng nề của nó.
“Chủ nhân! Nó đồng ý nhận ngài làm chủ”. Ngao Ngao lập tức kể công.
Tiếu Thiên ngạc nhiên, kỳ thực đối thoại của chúng nó cậu cũng có nghe, chỉ không ngờ rằng hậu duệ của Huyền Vũ Nhất Tộc lại nhát gan tới vậy, Ngao Ngao còn chưa kịp làm gì thì đã chịu thua.
“Ý! Ngao Ngao cũng y hệt còn gì. Hình như hai đứa này là bạn”.
Tiếu Thiên thầm nghĩ, hình như câu “Mây tầng nào, gió tầng đó” có vẻ chính xác, kẻ s·ợ c·hết chơi thân với kẻ s·ợ c·hết cũng đâu có gì kỳ quái. Cậu bèn gật đầu, khen: “Làm tốt lắm!”.
Ngao Ngao cười, sau đó di chuyển sang bên cạnh, mắt nhìn chằm chằm về phía Huyền Kim.
Huyền Kim thở dài, sau cùng cũng không dám chống cự, nó dùng móng vuốt vỗ lên đầu mình, chỉ trong vài giây một Linh Hồn Bổn Nguyên bé tẹo mang hình dáng của nó lơ lửng trước mặt Tiếu Thiên.
“Ting! Thực lực Ký Chủ quá thấp, không thể nhận thêm Trân Thú”.
Tiếu Thiên ngẩn ra, cánh tay giữa không trung dừng lại, trong đầu điên cuồng đậu đen rau má Hệ Thống.
“Cái quỷ gì ? Sao không nhận thêm được ?”.
Hệ Thống lạnh lùng: “Vì Ký Chủ thực lực quá thấp. Ký Chủ có vấn đề về nghe hiểu ?”.
Tiếu Thiên suýt chút phun máu, cậu cực kỳ hạn chế vấn đề trò chuyện cùng Hệ Thống, bởi lâu lâu nó mới nói lời hữu ích, đa số thời điểm nó đều buông lời cà khịa, châm chọc cậu.
“Nhưng mà ông là Hệ Thống ? Quyền năng lớn tới bao nhiêu mà chuyện này không làm được ?”.
Hệ Thống lại nói: “Trong truyền thuyết có hai vợ chồng, người vợ khỏe mạnh muốn sinh một đứa con bụ bẫm, nhưng người chồng lại bẩm sinh y·ếu s·inh l·ý. Đây không phải vấn đề người vợ không được, mà do người chồng quá phế. Ký Chủ hiểu không ?”.
……
Nếu có nắm lá ngón, Thiên nghĩ cậu sẽ bất chấp tất cả để nhét vào mồm Hệ Thống, chẳng biết thế lực khốn nạn nào đã tạo ra nó.
Hít sâu một hơi, Thiên cố làm cho bản thân bình tĩnh trở lại. Sau đó cậu giả vờ thở dài, ánh mắt chân thành nhìn Huyền Kim đang ngây ngốc, cậu nói: “Thôi! Không cần đâu! Cậu không cần phải làm thuộc hạ với tôi, hai chúng ta vẫn có thể làm bạn”.
Nói dứt lời hai tay vẫy nhẹ một cái, Linh Hồn Bổn Nguyên bay ngược trở lại, lơ lửng trước mặt Huyền Kim.
Huyền Kim ngơ ra, nó nghĩ mình đang nghe nhầm, từ khi nào Huyền Vũ Nhất Tộc chủ động thuần phục lại bị con người đê tiện xảo quyệt từ chối. Nhìn Linh Hồn của mình đang bay phía trước, Huyền Kim tưởng mình đang trong cơn mơ, để kiểm tra hư thực nó bèn thu hồi Linh Hồn.
“Tôi tên Thiên! Xin lỗi vì Ngao Ngao đã áp bức cậu!”. Thiên vừa nói vừa cúi người, trong lòng rỉ máu, cậu đã bỏ qua một con thú cưỡi siêu ngầu, Thiên có chút hối hận vì sao bình thường không cố gắng tu luyện.
Huyền Kim tự nhiên vỗ vào má mình một cái, cơn đau là thật để nó nhận ra đây không phải mơ. Nhìn loài người trước mặt, nó cũng hơi cúi đầu: “Cảm ơn cậu! Tôi tên Huyền Kim, rất vui được làm quen”.
Nói rồi nó hơi giơ vuốt đến trước, người bạn này nó nhận, không khốn kh·iếp như con Rồng đang đực mặt đằng kia. Ma Thú là một giống loài thẳng thừng, bạn là bạn còn thù là thù, không cong cong quấn quấn giống nhân loại.
Thiên giơ tay tới, nắm lấy móng vuốt của Huyền Kim, cậu nói: “Rất vui được làm quen! Chúng ta sẽ hợp lực thoát ra khỏi Lao Tù chứ ?”.
“Được! Đương nhiên rồi!”.
Thiên mỉm cười, nụ cười khó coi hơn cả khóc. Xung quanh các đồ đệ mới nhận ánh mắt lấp lánh, kính ý dâng lên như nước sông cuồn cuộn với tư cách cao đẹp của sư phụ.
Anh Vũ suy nghĩ: “Sư phụ thật tốt! Ngay cả Thánh Thú trong truyền thuyết cũng không thèm nhận, quả là vĩ đại”.
Đỉnh Sơn nghĩ thầm : “Sư phụ này nhận đúng rồi! Lần đầu thấy người từ chối một Ma Thú, không, Thánh Thú thuần phục. Đi với người thế này lo gì tiền đồ không sáng lạng”.
Đâu đó trong không trung, vang vọng tiếng gào xé lòng của Ngao Ngao. Vì sao ? Vì sao lại thế này ? Vì sao chỉ mình tôi bị chủ nhân thuần phục ? Công lý ở đâu ? Công lý ở nơi nào ?
Ánh mắt Độc Cô Kiếm quét tới, Ngao Ngao nghẹn họng, tiếng gào im bặt.
….
Các đồ đệ mới nhận ngồi xuống tu luyện, trên tay mỗi người cầm hai viên Linh Thạch mà Tiếu Thiên vừa phát. Thiên muốn giúp cả bọn khôi phục một ít thực lực rồi mới bước xuống tầng tiếp theo.
Lúc này, Ngao Ngao và Huyền Kim cúi đầu ngồi trước mặt Thiên, một người hai thú đang nói chuyện.
Ngao Ngao mở lời: “ Chủ Nhân! Hình như mỗi tầng đều có phong ấn một Thánh Thú, theo ý kiến của thuộc hạ thì chúng ta đã có thể dừng lại ở tầng này, với sức mạnh của tôi và Huyền Kim có thể dễ dàng phá vỡ Trận Pháp Cấm Linh và Phong Ấn từ bên trong”. Ngao Ngao rất lo sợ Tiếu Thiên lại thả ra ba tên bằng hữu cũ của nó, nếu chúng mà biết Ngao Ngao bán cả bọn thì chắc chắn nó sẽ không được yên thân.
Tiếu Thiên suy nghĩ, ban đầu cậu cũng chỉ đơn thuần truyền hết tất cả thông tin về Trận Pháp cho Cá Sấu chứ cũng không hề để ý quá nhiều. Với sự kiện Ngao Ngao được giải thoát, Tiếu Thiên mới biết cậu đã bỏ sót một việc, bên trong Hệ Thống Trận Pháp thì ra còn có một Trận Pháp Phong Ấn nhỏ được che giấu ở mỗi tầng, tầng hai nhốt Ngao Ngao, tầng ba nhốt Huyền Kim. Chiếu theo lý thuyết này hẳn tầng bốn trở xuống cũng sẽ có.
“Còn tầng một thì sao nhỉ ?”. Thiên không đáp lời mà suy ngẫm, dường như có khả năng nhất là còn một thứ được phong ấn ở dưới mặt nước của tầng một.
Huyền Kim lúc này bên cạnh nói: “Ngao Ngao! Ông làm sao thế ? Tuy thực lực của tôi và ông cũng đủ nhưng giải thoát càng nhiều thì càng tốt, ông nghĩ với sức của chúng ta có thể vượt qua trùng vây để trở về nhà hay sao ?”.
Ngao Ngao nghe thế cúi đầu, chỉ số thông minh quá thấp làm nó cũng không biết nên lấp liếm như thế nào.
Tiếu Thiên n·hạy c·ảm nhận ra Ngao Ngao có chuyện gì chưa chia sẻ, cậu bỏ qua Huyền Kim mà lặng lẽ truyền âm riêng cho Ngao Ngao: “Nói đi! Có chuyện gì đã diễn ra ?”. Việc truyền âm là một chức năng giữa Chủ Nhân với Trân Thú mà Thiên vừa nắm giữ, người ngoài sẽ không biết được bọn họ đang nói chuyện.
Ngao Ngao thở dài, sau đó cúi thấp đầu kể rõ: “Thưa chủ nhân! Năm đó sau khi tôi bị tóm vào trong này, tên khốn Dương Minh dụ dỗ thuộc hạ, bảo nếu có thể tìm bốn con Thánh Thú đủ các hệ thay thế thì có thể thả tôi ra ngoài. Thuộc hạ tin lời hắn nên đã cho hắn biết chỗ của bốn đứa bạn, ngoài Huyền Kim còn có Bạch Vân của Bạch Hổ Nhất Tộc, Phượng Tiên của Phượng Hoàng Nhất Tộc và Kỳ Mãnh của Kỳ Lân Nhất Tộc, phân biệt mang theo Kim thuộc tính, Mộc thuộc tính và Thủy thuộc tính”.
Thiên lập tức hơi chấn động, ngoài việc Ngao Ngao bán cả bạn bè của nó thì chuyện Dương Minh tạo thành những Trận Pháp phong ấn ở các tầng để làm gì cũng rất đáng giá cân nhắc. Ngũ hành Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ đều có đủ, nếu như chỉ vì phong ấn đám Thánh Thú này thì quá bất hợp lý.