Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Người Thầy Bá Đạo

Chương 18: Huyền Kim.




Chương 18: Huyền Kim.

Anh Vũ nghe thế nhưng trong lòng ngạc nhiên không hề nhẹ.

Cường giả Thần Luân Đại Lục tầng tầng lớp lớp nhưng so với số lượng dân số hơn hai trăm tỷ thì cường giả cũng chỉ như một giọt nước trong biển rộng. Theo thống kê không chính xác thì một trăm ngàn tu sĩ mới có một người tu đến cấp Linh Hoàng, còn mười ngàn Linh Hoàng mới có thể có một Linh Tôn, trong một ngàn Linh Tôn, mới chỉ có một người may mắn trở thành Linh Đế. Xác suất thấp tới mức người ta sôi máu, ngoài tư chất tự thân thì tài nguyên, công pháp, sư phụ cũng là những thứ không thể thiếu trong con đường tu luyện.

Mặc dù toàn bộ năm mươi tù nhân đều đang ở cấp Linh Hoàng nhưng Anh Vũ biết tất cả đều đã tới giới hạn, chỉ có sáu người bao gồm cả cậu và Đỉnh Sơn là còn một tia hy vọng vấn đỉnh Linh Tôn, còn Linh Đế thì bọn họ còn không dám nghĩ tới.

Yêu cầu thấp nhất để tiến vào Linh Đế là mở được tám cái Linh Luân màu đỏ. Nếu nhìn Đỉnh Sơn thì biết anh ta tuyệt đối không thể đạt yêu cầu. Mặc dù thực tế cũng có rất nhiều cách để tăng lên màu sắc cho Linh Luân, nhưng độ khó tương đương với muốn lên trời.

Một gã chỉ có Tam Sĩ, thực lực tương đương một con kiến, Anh Vũ một tay có thể đập c·hết cả trăm thằng lại lấy đâu ra tự tin để tạo thành lời thề hoang đường như vậy ? Khó tin hơn là lời thề này lại được “Đạo” chấp nhận. Chứng tỏ “Đạo” cũng ngầm thừa nhận Tiếu Thiên có thể hoàn thành.

Không khí im lặng bao trùm tất cả, Anh Vũ và toàn bộ tù nhân lặng lẽ suy nghĩ.

Ở Thần Luân Đại Lục quan hệ thầy, trò còn cao hơn cả quan hệ cha con. Một khi đã nhận làm thầy thì người đó cả đời vẫn sẽ là thầy, dù thực lực học trò có cao tới đâu khi gặp thầy vẫn phải quỳ xuống làm lễ, nếu không sẽ bị cả thế gian phỉ nhổ.

Đúng lúc này, Đỉnh Sơn lên tiếng, không biết anh ta đã tỉnh lại từ lúc nào: “Tất cả bái sư đi thôi!”. Đỉnh Sơn thực sự đã suy nghĩ kĩ càng, gã có trái tim cường giả nhưng cũng cực kỳ sùng bái cường giả. Chỉ vừa đánh nhau với Độc Cô Kiếm thì gã biết hai người chênh lệch với nhau tới mức nào, một người chỉ có cấp 53 đã làm gã phải cạp đất, nếu không phải Độc Cô Kiếm lưu tình thì Đỉnh Sơn hiện tại đã thành một cái xác lạnh băng.

Đỉnh Sơn nói xong, cũng chẳng chờ người khác đáp ứng, Đỉnh Sơn khó nhọc bò lên, tiến tới trước mặt Tiếu Thiên, dùng cơ thể đau đớn nghiêm túc thực hiện đủ lễ nghi “Ba quỳ, chín lạy” để thể hiện quyết tâm của mình.

“Sư phụ! Xin nhận của đệ tử một lạy!”.

Tiếng dập đầu “Bình! Bịch” lên đất như làm tất cả bừng tỉnh, cho dù trong lòng bọn họ còn có chút mâu thuẫn nhưng tất cả đều nhận người thanh niên trước mặt làm thầy, bọn họ đồng thời tiến lên, theo sát Đỉnh Sơn quỳ xuống.



Tiếu Thiên nhìn chăm chú tất cả, cậu vẫn rõ có một số người rất miễn cưỡng, nhưng cậu cũng không sợ lắm. Nếu được nếm ngon ngọt một lần thì đương nhiên có đuổi bọn này cũng không đi.

“Ting! Nhiệm Vụ Hai hoàn tất! Đẳng cấp Ký Chủ tăng lên bảy cấp, đồng thời nhận được một bình Thuốc Phục Linh, hai bình Thuốc Tăng Tư Chất Sơ Cấp, kỹ năng Sửa Chữa Công Pháp”.

“Ting! Số Lượng đồ đệ đạt mức giới hạn, dư ra ba học trò! Nhận được nhiệm vụ tăng cấp Hệ Thống: Tầng thứ bảy Thiên Phong Lao Ngục chứa đựng bí mật của Long Đế, Ký Chủ mau chóng tìm ra. Thời hạn một tháng, nếu thất bại xin mời Ký Chủ tạm biệt thằng em dưới háng”.

“Ting! Mở ra Nhiệm Vụ Chính Tuyến Một: “Yêu cầu Ký Chủ thành lập học viện, tuyển dụng năm thầy giáo, nhận học trò khắp thiên hạ. Thời hạn ba tháng, nếu thất bại Hệ Thống xin phép đổi Ký Chủ khác. Mức độ hoàn thành nhiệm vụ sẽ được đánh giá dựa vào trình độ của thầy giáo và số lượng học trò Ký Chủ thu được. Thấp hơn 50% coi như thất bại, mong Ký Chủ chú ý”.

Cái gì gọi là cảm giác vừa sung sướng vừa bực bội, chính là việc mà Tiếu Thiên đang trải qua. Chỉ thấy bên trong cơ thể đột nhiên xuất hiện những dòng Linh Lực cực lớn, nháy mắt đẳng cấp của Tiếu Thiên từ 33 nhảy thẳng lên 41, cậu không còn là con gà Tam Sĩ nữa mà chính thức đạt cấp Linh Sư. Việc vui tăng thực lực còn chưa kịp cảm nhận thì Hệ Thống đã liên tiếp dội xuống hai gáo nước lạnh. Thiên chỉ cần nghe đến chữ “Nhiệm Vụ” thì đã không nhịn được đau đầu, tên Hệ Thống lúc nào cũng như người chăn trâu, cứ dùng roi thúc vào mông đít để cậu tiến lên.

Chửi thầm nhưng Thiên cũng vội mở Giao Diện Hệ Thống ra, ngó xem những thứ cậu vừa nhận được.

Thuốc Phục Linh: Khôi phục Linh Luân tàn phế, đồng thời giúp Linh Luân tăng lên hai cấp độ.

Thuốc Tăng Tư Chất Sơ Cấp: Khuyên dùng cho Sinh Linh có tư chất Hoàng Sắc trở xuống, khi phục dụng sẽ tăng lên tam tinh tư chất.

Kỹ năng Sửa Chữa Công Pháp: Sử dụng hoàn thiện các Công Pháp, Tâm Pháp hoặc Bí Pháp từ Thánh Cấp trở xuống, chỉ sử dụng được cho các đồ đệ, không có hạn mức sử dụng.

…..

Thiên vừa nhìn đã hiểu Thuốc Phục Linh dành riêng cho cậu, bởi hiện tại Linh Luân Thánh Kiếm của Thiên vẫn còn đang trong tình trạng tàn phế nên cậu không thể tu luyện. Hai bình thuốc Tăng Tư Chất Sơ Cấp Thiên tính toán sẽ dành cho Đồ Tể và Cá Sấu sử dụng, hai đồ đệ đầu tiên và đã giúp ích khá nhiều. Riêng kỹ năng Sửa Chữa Công Pháp thì có vẻ thần kỳ, Thiên dự tính là sẽ dành chút thời gian để nghiên cứu nó.



Chỉ vừa ngẫm nghĩ thì phía sau đột nhiên truyền đến áp lực, thì ra Độc Cô Kiếm cũng đang đột phá. Đẳng cấp từ 53 nhảy thẳng lên 61, sau lưng anh ta lại xuất hiện thêm một cái Linh Luân màu tím.

Các đồ đệ vừa nhận trố mắt nhìn hai chủ tớ Tiếu Thiên, ai nấy mắt chữ A mồm chữ O, trong đầu đều là những dấu chấm hỏi. Nhớ năm xưa ai mà không phải trăm khó ngàn khăn để tăng một cấp độ nhỏ, hiện tại họ chứng kiến có hai người đẳng cấp vèo vèo tăng lên như ngồi t·ên l·ửa.

“Sư phụ! Ngài đây ?”. Anh Vũ mở miệng hỏi, xưng hô thuận miệng hơn chút đỉnh.

Tiếu Thiên nhoẻn miệng, đùa rằng: “Thầy đang bật Hack”.

Đầu óc Anh Vũ đầy dấu hỏi, lẩm bẩm: “Hack ? Một phương pháp tu luyện mới ?”.

Thiên nhìn vẻ mặt khó tin của mọi người, trong lòng lại muốn vẽ chuyện l·ừa đ·ảo, cậu thấp giọng nói: “Thực lực chúng ta đều đang bị Phong Ấn, mỗi khi nhận một người học trò phù hợp với lời thề thì thực lực được giải phong từng bước”.

Anh Vũ lại hỏi: “Lời thề của thầy là gì ? Thực lực trước kia của thầy là bao nhiêu ?”.

Tiếu Thiên chỉ thần bí cười cười: “Bí mật!”. Cậu cố ý làm cho đám học trò phải miên man suy nghĩ, vừa tạo nên hình tượng thần bí, vừa để bọn họ tự huyễn hoặc bản thân như Đồ Tể. Con người luôn có một cái bệnh kỳ lạ, luôn tin vào những điều mà bản thân tự suy đoán ra, dù cho sự thật có như thế nào đi chăng nữa.

Đúng vào lúc này, trọng lực bên trong Thổ Lao từ từ giảm bớt rồi biến mất hẳn. Ngao Ngao đã nắm được Trận Pháp của tầng này, giọng nói âm trầm của nó vang lên: “Chủ Nhân! Hình như tầng này cũng có một Ma Thú đang bị phong ấn”.

Lời nói vừa dứt thì trước mắt Thiên lại xuất hiện biến đổi. Chỉ thấy phương xa, nơi trung tâm Thổ Lao một đám đất đá dâng lên, kèm theo những tiếng động ầm ỹ. Chấn động truyền ra từ dưới chân như một trận đ·ộng đ·ất khoảng chừng năm độ Richter.

Liếc mắt chăm chú nhìn, thực sự đang có thứ gì đó chui lên từ dưới đất, Ma Thú này kích cỡ tương tự với Ngao Ngao, trên lưng cõng một cái mai trông giống như mai Rùa, đầu dài như Rắn, bốn chân tráng kiện dẫm lên mặt đất.



“Ồ! Huyền Kim, vì sao nó lại ở đây ?”. Ngao Ngao thắc mắc hỏi, nó rất quen thuộc với Ma Thú phía trước. Huyền Kim thuộc Huyền Vũ Nhất Tộc, hai đứa bằng tuổi nhau, trước kia cũng thường tụ tập chơi chung.

Ngao Ngao dứt lời thì đã vỗ cánh bay lên, hướng thẳng về phía Huyền Kim.

Huyền Kim vừa chui ra từ dưới đất, còn chưa kịp cất tiếng kêu sung sướng thì trong mắt đã hiện ra một thân ảnh quen thuộc.

Mắt nó hơi nhíu lại, thầm nghĩ vì sao lại gặp tên óc chó này ở đây.

“Huyền Kim! Sao chú em bị nhốt ở đây vậy ?”. Ngao Ngao lên tiếng thắc mắc, thấy Huyền Kim không đáp mới khó chịu nói tiếp: “Khốn kh·iếp! Nhờ anh thu lấy Trận Pháp chú mày mới bò ra ngoài được đấy!”.

Huyền Kim ngơ ra, sau đó hướng mắt nhìn hoàn cảnh xung quanh, trong mắt nó phía xa lít nha lít nhít là nhân loại. Trên đầu Thổ Tinh vẫn đang lơ lửng.

“Không rõ lắm! Tôi nhớ tôi đang ngủ, sau đó chẳng hiểu gì bị tóm vào bên trong này, rồi thì vẫn cứ ngủ. Hiện tại năm bao nhiêu rồi ?”.

Ngao Ngao bó tay với con Rùa mê ngủ này, nó đáp: “Đã trôi qua một ngàn năm! Chú em ngu thật, ngoài ngủ ra có biết làm gì khác hay không ?”.

Huyền Kim tức giận, cái cổ rắn dài của nó vươn tới trước, buồn bực nói: “Tôi vừa nhớ ra hình như hang ổ của tôi chỉ có mỗi mình ông anh biết, có phải anh đã bán tôi hay không ? “. Lời nói mười phần khẳng định, Huyền Kim không phải đang nghi vấn mà rất chắc chắn.

Ngao Ngao nghe vậy chợt giật mình, những ký ức xa xưa hiện lên trong óc, hình như … nó bán Huyền Kim thật. Nhớ năm xưa lúc bị tóm vào đây nó đã buộc phải trao đổi chỗ của mấy tên bằng hữu để đổi lấy tự do, không ngờ nhân loại kia lại lật lọng với nó. Nhớ mang máng ngoài Huyền Kim ra còn có Bạch Vân của Bạch Hổ Nhất Tộc, Phượng Tiên của Phượng Hoàng Nhất Tộc, còn có cả Kỳ Mãnh thuộc Kỳ Lân Nhất Tộc.

Nghĩ tới đây mồ hôi của Ngao Ngao không nhịn được chảy ra, tất cả bằng hữu đều ngang cấp. Nó và Huyền Kim bị tóm thì không lý do gì mà đám kia có thể thoát được. Nếu như vậy … hình như mỗi tầng đều phong ấn một tên … bằng hữu.

Ngao Ngao lắc đầu, có c·hết cũng không thể thừa nhận được, nó nói: “Không biết! Anh đây cũng bị nhốt ở tầng hai phía trên mày, nhờ chủ nhân cứu nên mới thoát ra được!”.

Huyền Kim nghe vậy, cười lạnh nói: “Chủ nhân ? Kiêu ngạo của Rồng đâu rồi ? Ông anh có biết nếu cha ông biết được sẽ băm ông ra thành từng mảnh hay không ?”.