Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Người Thầy Bá Đạo

Chương 17: Lời Thề Tâm Huyết.




Chương 17: Lời Thề Tâm Huyết.

"Hệ Thống! Vì sao Độc Cô Kiếm lại là Độc Cô Cầu Bại ?”.

“Độc Cô Cầu Bại đ·ã c·hết rồi, Độc Cô Kiếm chính là kiếp sau của anh ta, đang tồn tại trong Đa Vũ Trụ. Ký Chủ có thể hiểu đơn giản Hệ Thống ta tìm được Độc Cô Kiếm bên trong Đa Vũ Trụ, sau đó giúp anh ta thức tỉnh ký ức của những kiếp trước, nên nói đúng ra Độc Cô Kiếm cũng chính là Độc Cô Cầu Bại”.

“Thế vì sao anh ta lại có Linh Luân ?”.

“Hệ thống tu luyện của Độc Cô Kiếm khác với Vũ Trụ này, nếu không thay đổi sẽ không phù hợp với “Đạo” Độc Cô Kiếm sẽ bị Vũ Trụ bài xích”.

“Câu cuối nhé! Vậy vì sao anh ta có thể chấp nhận làm thuộc hạ của tôi ?”.

“Ta và Độc Cô Kiếm làm một cuộc giao dịch. Anh ta sẽ bảo vệ Ký Chủ trong vòng 100 năm, sau đó anh ta có quyền tự quyết”.

“Hệ Thống! Vậy cho thêm hai ba cái Lệnh Bài Triệu Hồi nữa đi!”.

“Không được! Ký Chủ đừng có được voi đòi Hai Bà Trưng, lo mà sử dụng Sư Tôn Hệ Thống đi”.

…..

“Độc Cô Kiếm! Anh đừng g·iết người”. Thiên nhìn hai người sắp lao vào nhau bèn nói, cậu biết Độc Cô Kiếm rất mạnh, Đỉnh Sơn dù đang ở cấp Linh Hoàng cũng không thể đánh lại.

“Được!”. Độc Cô Kiếm đáp ứng, sau đó ngón trỏ và ngón giữa bên tay phải chụm lại, bên trên xuất hiện kiếm khí vô hình, anh ta chém thẳng về phía đối phương.

“Keng!”. Đỉnh Sơn giơ móng vuốt đỡ được chiêu đầu, cơ thể Đỉnh Sơn từ một mét tám nay đã cao gần ba mét, nửa thân trên trần trụi được bao phủ bởi một bộ lông màu đen có những sọc trắng. Đầu Đỉnh Sơn triệt để biến thành đầu của một con Hổ, ánh mắt đỏ sẫm khát máu, hai bên má mọc ra từng sợi râu dài, trên đầu còn có hai cái hai nho nhỏ vểnh lên. Hai tay trái phải mọc ra vuốt nhọn, sắc bén, cứng cáp như kim loại. Dưới chân đứng thẳng, sau mông lúc lắc một cái đuôi dài.



Linh Luân Hắc Hổ màu lam đầu tiên của Đỉnh Sơn, nó mang cho anh ta một kỹ năng duy nhất, Hóa Thân. Tùy vào cường độ Linh Lực anh ta sử dụng cho Linh Luân mà Đỉnh Sơn có thể biến hóa tùy ý, biến thành ba mét cũng bởi anh ta biết kẻ địch trước mặt rất mạnh mẽ.

Đỉnh Sơn gầm lên, sau đó Linh Luân Ám Trảo màu lam sau lưng anh xoay tròn, ánh sáng rực rỡ tỏa ra. Hai vuốt của Đỉnh Sơn biến thành màu đen tà ác, vồ thẳng về phía Độc Cô Kiếm.

Tiếng xé gió vang lên, có cảm giác nó như muốn cắt đôi không khí làm hai nửa. Trên vuốt Hổ mang theo khí tức âm trầm lạnh lẽo, dù rằng dưới tác dụng của Trận Pháp Trọng Lực cũng không hề ảnh hưởng đến tốc độ của Đỉnh Sơn.

Độc Cô Kiếm thấy địch ra hiểm chiêu, dù tốc độ rất nhanh nhưng anh ta còn nhanh hơn. Linh Luân đằng sau lưng sáng lên, Độc Cô Kiếm dễ dàng né tránh, chỉ để lại tàn ảnh tồn tại trong không khí.

Đỉnh Sơn vồ hụt, vuốt hổ cắt đôi hư ảnh của Độc Cô Kiếm. Chân phải Hắc Hổ dẫm mạnh lên đất, thế công chuyển từ đâm đến đánh sang bên trái.

Độc Cô Kiếm thầm khen ngợi sức phản ứng của đối thủ, nhưng anh ta cũng không muốn nhường nhịn. Linh Luân Trọng Kiếm sáng lên, Kỹ Năng Kiếm Phệ được anh ta sử dụng.

Chỉ thấy trên không trung bỗng xuất hiện từng thanh trọng kiếm đen ngòm, bảng rộng một mét, dù không có cảm giác sắc bén nhưng áp lực trầm trọng từ nó không hề nhỏ. Tổng cộng là chín thanh trọng kiếm tưởng như vô hại liền chém về phía Đỉnh Sơn, bốn phương tám hướng bao phủ Hắc Hổ trong một phạm vi bé nhỏ.

“Khốn kh·iếp! Hắc Hổ Kim Cương!”. Đỉnh Sơn gầm lên, sau đó xử ra chiêu thức mới, chỉ thấy toàn thân Hắc Hổ bỗng chốc như hóa cứng, ngạnh kháng trọng kiếm từ trên trời bổ xuống.

Âm thanh ”Keng! Keng!” vang vọng, chín thanh trọng kiếm bổ xuống nhưng chẳng gây ra chút sát thương nào cho Hắc Hổ.

Ngay khi Đỉnh Sơn tưởng rằng chiêu thức này đã qua đi thì biến đổi lại xuất hiện. Chín thanh trọng kiếm biến mất, sau đó dường như chúng hợp nhất làm một, chỉ thấy trên bầu trời xuất hiện một thanh kiếm trông giống như kiếm của người khổng lồ. Thứ này không thể gọi là trọng kiếm nữa, bởi độ to khủng kh·iếp của nó, dài chừng mười mét, bảng rộng tới ba mét.

“Mẹ nó! Hắc Hổ Kim Cương!”. Đỉnh Sơn đã rơi vào bẫy đối thủ, trong cảm giác của anh thì thanh trọng kiếm nọ đã ngắm chuẩn mục tiêu, dù có chạy đi đâu thì nó cũng sẽ bổ xuống chính xác.



Độc Cô Kiếm cười, chợt nhớ tới lời Tiếu Thiên nên khẽ đảo tay, thanh trọng kiếm thay vì bổ xuống thì đã chuyển sang đập xuống.

Hai ngón tay nhẹ nhàng chỉ. Thanh trọng kiếm trầm trọng bổ xuống Hắc Hổ phía dưới, dù rằng Đỉnh Sơn cao tới ba mét nhưng đứng trước thanh kiếm nhìn giống như một con ruồi sắp bị cái vỉ đập ruồi đáp xuống.

Hắc Hổ mồ hôi không kìm được tuôn ra như suối, áp lực tăng lên theo cấp số nhân. Trong lúc điện quang hỏa thạch đấy, Đỉnh Sơn quyết định tung ra át chủ bài của mình.

“Thần Thủ Linh! Xuất hiện đi!”. Vừa dứt lời thì sau lưng Đỉnh Sơn xuất hiện một hư ảnh màu đen, sau đó cũng dần dần ngưng tụ thành thực chất. Hư ảnh này là một Ma Thần ba đầu sáu tay, phân biệt đầu Hổ, đầu Sư Tử và đầu Báo. Nó vừa xuất hiện thì những Linh Luân của Đỉnh Sơn nháy mắt đã bao bọc xung quanh tay của nó, mỗi cánh tay vừa hay mang theo một cái Linh Luân.

Ma Thần ngửa đầu nhìn trời, sáu cánh tay tráng kiện lập tức giơ lên, Linh Luân ngay cổ tay xoay tròn, tạo thành một lớp lá chắn đủ màu. Ba cái đầu thay nhau gào thét chấn động không trung.

“Ầm!”.

Độc Cô Kiếm vỗ xuống, sau đó thu hồi Linh Luân rồi quay trở lại bên cạnh Tiếu Thiên, ánh mắt hài lòng mỉm cười nhìn đám tù nhân áo xám đang nghệt mặt ra ở đối diện.

Khói bụi bốc lên mù mịt. Anh Vũ vội vàng chạy tới, sau đó khó khăn kéo lấy Đỉnh Sơn bên trong một cái hố. Lúc này Đỉnh Sơn đã biến trở lại hình người, b·ất t·ỉnh nhân sự, trên thân thể là những v·ết t·hương chằng chịt, máu tươi tuôn ra xối xả.

Anh Vũ nhìn sang đám tù nhân rồi gào lên: “Chính Thái! Mau tới đây!”.

Một lão già tách ra từ đám người, vội vàng chạy tới cúi đầu xem xét. Sau đó lão triệu hồi ra Linh Luân của mình, chỉ thấy hư ảnh Thiên Sứ Sáu Cánh hiện lên sau lưng lão.

“Linh Luân Thiên Sứ! Sinh Mệnh Trở Về”. Lão tự nói thầm trong lòng mình rồi chắp hai tay lại, hư ảnh Thiên Sứ sau lưng lão cũng thực hiện động tác y chang, sau đó ba cặp cánh của Thiên Sứ phe phẩy, từ đó bay ra những điểm sáng nhập vào bên trong cơ thể của Đỉnh Sơn. Một màn thần kỳ lập tức diễn ra, chỉ thấy v·ết t·hương của Đỉnh Sơn ngừng chảy máu, có nơi đã đóng vảy, hô hấp Đỉnh Sơn trở lại như bình thường.

“Phốc!”. Chính Thái phun một ngụm máu, sau đó vội vã thu hồi Linh Luân. Bên trong Thổ Ngục làm cho cơ thể bọn họ ngày càng trở nên yếu ớt, sức mạnh Linh Luân ngày càng hao mòn. Lão mới chỉ chữa được v·ết t·hương ngoài da của Đỉnh Sơn, còn bên trong cơ quan nội tạng thì lão đành bất lực, chỉ có thể chờ cho cậu ta tự khôi phục lại.

Anh Vũ gật đầu, hơi áy náy nhìn Chính Thái: “Cảm ơn anh!”. Cậu biết Chính Thái dùng chính sinh mệnh của mình để chữa trị cho người khác, hồi mới vào đây thì Chính Thái cũng không già tới như vậy.



Chính Thái chỉ lắc lắc đầu, sau đó lấy tay chùi đi khóe miệng. Bản thân lão bị câm bẩm sinh, cũng không muốn quá khách sáo với Anh Vũ.

Anh Vũ lại nhìn về phía Tiếu Thiên, đặc biệt là Độc Cô Kiếm đang đứng sau lưng. Anh ta cúi người: “Cảm ơn đã hạ thủ lưu tình!”. Anh Vũ thừa biết nếu không phải Độc Cô Kiếm đã xoay kiếm lại, đổi chém thành đập thì có khi Đỉnh Sơn hiện tại đã biến thành hai nửa.

Tiếu Thiên mỉm cười, lại hỏi: “Sao nào ? Nhất quyết không muốn làm học trò của tôi ?“.

Anh Vũ nghe thế vẻ mặt hiện lên nét suy nghĩ. Chợt nhìn về phía Đỉnh Sơn vẫn còn nằm trên tay. Tình hình hiện tại rõ ràng là kẻ trước mặt không muốn buông tha bọn họ, ngoài Độc Cô Kiếm thì bên cạnh vẫn còn một con Hỏa Long cứ thi thoảng lại trừng mắt nhìn về phía bên này.

Anh Vũ biết bọn họ không thể đánh lại nổi Độc Cô Kiếm, ngay cả người mạnh nhất với đẳng cấp Linh Hoàng Cao Cấp - cấp 78 cũng không chịu nổi ba chiêu, cho dù bọn họ cả đám cùng lên cũng không rõ có đủ cho anh ta nhét kẽ răng hay không. Nhưng trong lòng Anh Vũ vẫn không thấy phục lắm, vì vậy bèn nói: “Nếu muốn làm sư phụ tôi, ít nhất anh phải giỏi hơn tôi, với đẳng cấp chỉ Tam Sĩ và số tuổi của anh thì anh nghĩ anh có tư cách đó ?”.

Anh Vũ là người thẳng tính, cậu cũng không sợ người trước mặt thẹn quá hóa giận, cậu chỉ đang trình bày một sự thật hiển nhiên.

Tiếu Thiên nghe thế cũng không lấy làm kỳ quái, dù sao thiên tài cũng nên có chút kiêu ngạo. Tiếu Thiên liền đáp: “Dù sao bây giờ tôi có khẳng định thế nào mọi người cũng không tin phải không ? Nên …”.

Nói tới đây, Tiếu Thiên giơ một tay lên mạnh mẽ vỗ vào lồng ngực, sau đó một giọt tâm huyết bay ra từ cổ họng. Tiếu Thiên nhìn giọt máu bay lơ lửng trước mặt, phát lời thề độc: “Nếu những người trước mắt nhận tôi làm sư phụ, trong vòng trăm năm sẽ đào tạo tất cả trở thành cường giả Đế Cấp, nếu không làm được, nguyện hồn phi phách tán, mãi mãi không được siêu sinh”.

Lời thề bằng tâm huyết, lời thề được “Đạo” chấp nhận, trong trời đất tự khắc có nhân quả, nếu một Sinh Linh phát lời thề mà không hoàn thành thì chắc chắn hậu quả sẽ tới. Lời thề tâm huyết cũng chính là thủ đoạn nhanh và đơn giản nhất để các Sinh Linh tạo lòng tin với nhau.

Đất trời bỗng nhiên tối sầm, ngay sau đó giọt Tâm Huyết của Tiếu Thiên liền bay thẳng lên không trung rồi biến mất. Một tia sét đỏ lấp lóe, chứng tỏ lời thề này đã được “Đạo” thừa nhận.

Tiếu Thiên nhoẻn miệng, nhìn về phía Anh Vũ vẫn đang há mồm ngạc nhiên.

“Sao nào ? Một là thành cường giả Đế Cấp, hai là c·hết rục bên trong Thổ Lao, hai cái chọn một cái đi”.

Độc Cô Kiếm bên cạnh lên tiếng, giọng nói bình thản chẳng có chút gợn sóng: “Không cần đâu chủ nhân, không nhận thì cứ để tôi tiễn bọn họ một đường”.