Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Người Thầy Bá Đạo

Chương 16: Thổ Lao.




Chương 16: Thổ Lao.

Cùng lúc đó, tại một quán cà phê nọ, Minh Nhật gác chân ngồi ngẩng đầu nhìn trời, kế bên Lam Vy vẫn léo nhéo không thôi về chuyện xem Thánh Khí.

Đúng lúc này, hình ảnh trong một màn hình Ma Pháp to lớn gắn bên hông một tòa nhà cao tầng bỗng thay đổi. Thay vì phát quảng cáo như mọi khi, đột nhiên nó chuyển thành một buổi truyền hình trực tiếp.

Minh Nhật đang khó hiểu thì chợt nhận ra khung cảnh bên trong quá quen thuộc đối với gã, không phải Kim Lao bên trong Thiên Phong Lao Ngục sao ?

“Lam Vy! Nhìn Kìa!”. Minh Nhật siết chặt những ngón tay, thế quái nào chuyện này lại có thể xảy ra ? Theo như gã biết thì xung quanh Đảo Thiên Phong không có bất cứ Tháp Tín Hiệu nào của công ty Bách Thần cả, làm sao bọn chúng lại có thể thu được tín hiệu rồi phát trực tiếp được?

Lam Vy ngẩng đầu lên, theo ánh mắt của Minh Nhật cũng đã thấy màn hình, cô nhìn một lúc rồi không nhịn được thốt lên: “Chuyện này không thể nào!”.

…..

Trở lại một ngày trước, bên trong Hỏa Lao.

Thiên ngồi nhìn Thần Lệnh trên tay rồi cau mày, cậu với Cá Sấu mới phát hiện ra rằng tín hiệu của thứ đồ chơi này không thể nào xuyên qua Hệ Thống Trận Pháp để truyền hình ảnh ra bên ngoài.

Thứ nhất có lẽ do khoảng cách từ Thần Lệnh đến Tháp Tín Hiệu quá xa xôi.

Thứ hai có lẽ do bên trong Hỏa Lao không có Linh Khí.

Về nguyên tắc đơn giản dễ hiểu thì bên trong Thần Lệnh có một Trận Pháp nhỏ, nó có sự liên kết với Chủ Trận Pháp bên trong tổng bộ của Bách Thần. Tháp Tín Hiệu và Linh Khí chính là con đường truyền dẫn thông tin của nó. Miễn nằm trong phạm vi mà Tháp Tín Hiệu bao phủ thì thông tin có thể truyền thẳng đến Chủ Trận Pháp, rồi từ Chủ Trận Pháp có thể truyền tới những Thần Lệnh khác hoặc bất cứ màn hình Ma Pháp nào Bách Thần nắm giữ.

Bách Thần là tên của một tập đoàn xuyên quốc gia, người đứng sau sản xuất ra Thần Lệnh, theo tin đồn hành lang thì công ty Bách Thần được bảo trợ bởi Thần Thánh Thiên Triều, một trong năm quốc gia mạnh nhất Đại Lục.



“Sư phụ! Học trò nghĩ quá đơn giản”. Cá Sấu thấy Thiên trầm tư cũng lên tiếng tỏ vẻ áy náy, gã đã đánh giá quá cao thứ đồ chơi này.

Thiên mỉm cười, nói: “Không sao! Chúng ta có thể thử nâng cấp thứ này, hiện tại thầy đã nắm rõ cấu tạo của nó, chắc hẳn không khó lắm”.

Dừng một lát, Thiên lại nói: “Bây giờ thầy sẽ chỉ cho con cấu tạo, sau đó con sẽ tự bản thân chỉnh sửa nó. Còn thầy sẽ nghĩ cách phá vỡ Trận Pháp Cấm Linh và Trận Pháp Phong Ấn. Nghe rõ chưa ?”.

Cá Sấu gật đầu.

Thiên bắt đầu giảng giải: “Bên trong thứ này có chỉ có ba loại trận pháp mấu chốt, Trận Pháp Ghi Hình, Trận Pháp Định Vị, Trận Pháp Kết Nối, ngoài ra còn kèm theo những loại trận pháp khác như … Việc của con hiện tại chính là bỏ vào bên trong này một Trận Pháp Khuếch Đại, tăng cường toàn bộ tính năng của Thần Lệnh, sau đó đổi lại nguồn năng lượng của nó từ Linh Thạch Nhất Tinh sang hấp thu Linh Thạch tùy ý. Con có thể phá bỏ đi các chức năng râu ria của nó, ngay cả độ bền cũng không cần quá lưu tâm làm gì, miễn có thể truyền hình ảnh từ bên trong này ra ngoài là được. À! Con nhớ chú ý bên trong có một Trận Pháp Cảm Ứng nhỏ, tuyệt đối không được sờ vào nó nếu không muốn Thần Lệnh p·hát n·ổ …”.

…..

Thiên bàn giao việc lại cho Cá Sấu, sau đó cậu cùng Ngao Ngao và Độc Cô Kiếm xuống tầng thứ ba của Thiên Phong Lao Ngục, cậu muốn hoàn thành xong nhiệm vụ thứ hai rồi sẽ tính tiếp. Lần này cậu cũng không dẫn theo Cá Sấu, bởi đơn giản Ngao Ngao cũng chính là một Trận Pháp Sư Ngũ Tinh, sau khi truyền thông tin về Hệ Thống Trận Pháp trong Lao Ngục cho nó thì Thiên nghĩ có còn giỏi hơn cả Cá Sấu.

Tầng ba của Thiên Phong Lao Ngục có tên gọi Thổ Lao. Chỉ vừa mới xuất hiện thì Thiên đã có cảm giác cả cơ thể mình trầm xuống, dường như trọng lực nơi này tăng lên khá nhiều so với bên trên. Liếc mắt tới phía trước, chỉ thấy bốn phía đứng khoảng năm mươi người, họ mặc quần áo tù nhân màu xám, tạo thành từng tốp từng tốp thấp giọng trò chuyện.

Một người đã nhận ra sự xuất hiện của Thiên, gã ngạc nhiên nói lớn: “Có người xuống kìa!”.

Gã vừa dứt lời thì hàng chục cặp mắt đưa tới, sau khi thấy chỉ có hai gã thanh niên thì bọn họ có chút ngẩn ra, thầm nghĩ vì sao lại không phải đám Cai Ngục đến đưa đồ ăn.

Thiên mặc kệ những ánh nhìn kỳ lạ đối diện, cậu và Độc Cô Kiếm không hẹn mà cùng lách người qua hai bên, tạo thành một khoảng cách lớn giữa cánh cửa. Tiếp sau đó cánh cửa hình tròn chỉ cao khoảng hai mét đột nhiên biến lớn, chiều cao và chiều rộng đều khoảng 15 mét.



Một thân ảnh to lớn bước qua cánh cửa. Ngao Ngao khó khăn lắm mới có thể lách người đi vào, nó lẩm bẩm chửi thầm trong bụng, phải lên đến Thánh Cấp thì nó mới có thể phóng to thu nhỏ hoặc biến thành hình người. Mà vì sao nó bị nhốt cả ngàn năm cũng chả giảm béo được chút nào nhỉ.

Vừa bước ra, còn chưa kịp định thần thì phía đối diện đã truyền tới tiếng gào thét. Ngao Ngao đưa mắt nhìn tới thì thấy rất đông nhân loại đang tập trung lại một chỗ, đưa ánh mắt cảnh giác nhìn về phía nó.

Tiện tay giơ móng vuốt lên đóng lại Cổng Truyền Tống, Ngao Ngao liếc mắt nhìn về bên phải, sau đó khẽ cúi đầu xuống: “Chủ nhân! Đám người kia có phải kẻ địch của ngài hay không ?”.

Thiên nghe vậy cười khổ rồi đáp: “Không phải! Bọn họ chỉ là tù nhân thôi! Cứ ở yên đó để tôi qua nói chuyện với họ. Lo mà khống chế trận pháp tầng này đi, trọng lực hơi khó chịu”.

Ngao Ngao đáp ứng, sau đó đầu nó ngẩng lên, hai mắt mở lớn tập trung nhìn vào bầu trời của Thổ Lao. Một quả cầu màu vàng nhạt lơ lửng giữa trung tâm, xung quanh có ba vành đai quay xoay tròn. Thứ này chính là hạch tâm của Trận Pháp Trọng Lực, một thứ vật liệu rất quý giá có tên Thổ Tinh.

Vừa nghĩ tới đây Ngao Ngao lòng lập tức nhỏ máu. Thổ Tinh này chính là của nó, ngay cả ba cái Hỏa Tinh trên tầng hai cũng như vậy. Nhớ năm xưa khi nó trốn nhà ra đi đã bê đi một nửa kho tàng của phụ thân, hiện tại hình như tất cả đều trở thành vật liệu tạo thành Trận Pháp.

Ngao Ngao tập trung Linh Niệm tiếp xúc với Thổ Tinh lơ lửng, sau đó từng tia Linh niệm tràn ra, bao bọc lấy toàn bộ Thổ Tinh …

…..

Thiên mặc kệ Ngao Ngao, nhấc chân khó nhọc bước tới hướng những tù phạm ở trước mặt, Độc Cô Kiếm khoan thai đi theo. Nếu chỉ nhìn vào tạo hình thì Thiên đang giống như tiểu lâu la đi trước mở đường, còn Độc Cô Kiếm phía sau cứ như một thiếu gia thị sát tứ phương.

“Các người là ai?”. Một thanh niên trong đám tù phạm hỏi, anh ta cao tầm một mét tám, lưng hùm vai gấu, khuôn mặt cương nghị, dù cho đang khoác trên mình bộ áo tù cũng không che giấu nổi khí chất bẩm sinh. Có vẻ anh ta là thủ lĩnh, xung quanh cũng có những lão già nhưng không ai phản ứng, chỉ chăm chú nhìn Thiên.

Thiên dừng bước, đáp: “Xin tự giới thiệu tôi tên Tiếu Thiên, tù phạm tầng một, hiện tại xuống dưới này tập hợp mọi người để đấu tranh giành lấy tự do”.

Thanh niên tên Đỉnh Sơn, ánh mắt nửa tin nửa ngờ, nhưng sự thật đám Cai Ngục đã hai ngày rồi không đưa thêm đồ ăn xuống. Bọn họ ở tầng này không bị giam giữ mà có thể tự do đi lung tung khắp nơi. Ngoại trừ việc thi thoảng có Thiên Thạch rơi từ trên trời xuống kèm theo Trận Pháp nguy hiểm khắp nơi thì cơ bản cũng không có gì bó buộc lắm.

Đỉnh Sơn lại hỏi: “Tình hình phía trên như thế nào rồi ? Đám Cai Ngục không quản ?”.



Thiên mỉm cười đáp: “Tầng một và tầng hai thì đã dọn dẹp sạch sẽ, đám Cai Ngục sẽ không thể vào được bởi Trận Pháp ở các tầng đã bị chúng tôi nắm giữ, nếu bọn chúng dám vào thì Trận Pháp sẽ t·ấn c·ông bọn chúng”. Dừng trong chốc lát, cậu lại đề ra nghi vấn: “Tầng này không có Trận Pháp hay sao ? Vì sao mọi người lại tự do bên ngoài như vậy ?“.

Đỉnh Sơn nghe thế thở dài: “Không phải không có, mà bởi vì bọn tôi đã nắm giữ được vị trí hoặc sự thay đổi của chúng để tránh né”.

Sau đó anh ta chỉ tay về phía một người thanh niên gầy nhỏ đứng bên cạnh. “Tất cả nhờ Anh Vũ! Cậu ta là thiên tài Trận Pháp đấy! Năm năm trước cậu ấy vào đây, sau đó chúng tôi cùng hợp sức rồi mới đạt được chút ít tự do trong này”.

Thiên nghe thế, nhìn qua phía Anh Vũ, chỉ thấy cậu ta ngại ngùng cúi đầu. Sau đó Thiên liền sử dụng bản đồ từ chức năng Phát Hiện Nhân Tài, cậu muốn xem những người xung quanh đây tư chất thế nào.

Kết quả rất đáng ngạc nhiên, Đỉnh Sơn và Anh Vũ không ngoài dự đoán đều là thiên tài có tư chất Lam Sắc, ngay cả phía sau họ cũng có bốn người tư chất tương tự.

Thiên mỉm cười, hình như đây là lúc để cậu hoàn thành nhiệm vụ thứ hai, cậu bèn nói: “Bây giờ tôi có hai đề nghị thế này! Nếu như mọi người có thể trở thành học trò của tôi thì tôi sẽ cứu mọi người ra khỏi đây. Nếu không …”.

“Nếu không thì sao ?”. Đỉnh Sơn cắt lời Thiên, trong mắt không nhịn được toát lên vẻ giận dữ, cậu không rõ tên oắt con này lấy dũng khí từ đâu mà dám nói thu bọn họ làm học trò. Nhớ năm đó khi cậu còn bên ngoài cũng được mệnh danh thiên tài ngàn năm khó gặp.

Thiên vẫn chưa mở miệng thì sau lưng đã vang lên giọng nói lạnh lùng của Độc Cô Kiếm: “Nếu không thì c·hết!”.

Lời nói vừa dứt sau lưng Độc Cô Kiếm xuất hiện năm cái Linh Luân màu tím. Ánh sáng chói mắt người sau đó hóa thành năm cây kiếm, lần lượt là trường kiếm, nhuyễn kiếm, trọng kiếm, mộc kiếm và vô hình kiếm.

Phía Đỉnh Sơn hoảng hồn, lần đầu bọn họ chứng kiến một người mang Linh Luân mạnh tới mức này.

Nhưng dù gì Đỉnh Sơn cũng tự có trái tim cường giả của chính mình. Anh ta hét lớn: “Chỉ Linh Tướng cũng dám kiêu ngạo!”.

Sau đó từ sau lưng Đỉnh Sơn xuất hiện sáu cái Linh Luân, màu sắc cao thấp không đều. Hai cái đầu tiên màu lam, hai cái màu lục, cuối cùng là hai cái màu đỏ.

“Chiến!”.