Chương 15: Việc Lớn Không Tốt.
Số Mười thở từng ngụm từng ngụm, cả cơ thể nằm bò trên đất, không quan tâm xung quanh là rác rưởi. Bên cạnh gã, Cô Giáo cũng không khá khẩm hơn, bộ ngực phập phồng cố đón lấy không khí tràn vào hai lá phổi.
“May mắn không c·hết!”. Số Mười, hiện tại tên Minh Nhật nói. Bọn họ dùng Cơ Giáp để trốn thoát, may mắn nửa đường gặp ngay con thuyền của Thiên Phong, với trí thông minh gã đưa Cơ Giáp bám lấy đáy thuyền, nín thở che giấu toàn bộ khí tức, thành công hữu kinh vô hiểm vượt qua đám Hải Ma Thú.
Cô Giáo biệt hiệu Lam Vy cũng nhoẻn miệng, trong lòng không nhịn được tò mò nói: “Minh Nhật, mau cho em xem Thánh Khí nào. Lần này chắc chắn anh đã đạt được công lớn, được thưởng nhớ đừng quên em nha”.
Minh Nhật hơi ngẩn ra, nhắc tới Thánh Khí làm gã lại nhớ tới cái sịp kỳ lạ đang bên trong Nhẫn Trữ Vật. Hai người bọn họ đã phải vận dụng tất cả những gì được tổ chức che giấu cả trăm năm nay để trốn thoát. Nếu thứ đó là Thánh Khí thật sự còn dễ nói, đằng này …
Thấy Minh Nhật do dự, Lam Vy hơi dỗi, cô bĩu môi: “Sao nào ? Ngay cả nhìn cũng không cho người ta nhìn hay sao ? Vậy mà anh cứ nói là anh thích em ?”.
Minh Nhật lắc đầu, lấp liếm giải thích: “Không phải! Nơi này không quá thích hợp, hay chúng ta tìm một chỗ tắm rửa, ăn uống một chút đi rồi cho em xem cũng chưa muộn”.
Nhìn xung quanh một lát, đập vào mắt từng bãi rác to lớn như núi, mùi h·ôi t·hối bốc lên nồng nặc. Lam Vy nhăn trán, cũng có chút đồng tình: “Được! Nhưng ăn ở anh bao em nhé, sắp được thưởng rồi còn gì”.
Nụ cười khổ nở trên môi, Minh Nhật có chút xung động hay nên xiên luôn con ả này cho xong ? Lam Vy nhìn thì trẻ trung nhưng tuổi thật đã gần ba trăm, ai lại có hứng với một mụ già cơ chứ. Sau cùng Minh Nhật cũng không dám làm gì, bèn đáp: “Được rồi! Đi thôi”.
Hai người đứng dậy, Minh Nhật vội thu hồi Cơ Giáp vào bên trong Linh Luân Không Gian của bản thân, sau đó kéo tay Lam Vy tiến về thành phố.
…..
Thành Thăng Long là Kinh Đô của Thăng Long Vương Triều, từng kiến trúc san sát nhau mọc lên từ dưới đất cao chạm tới tầng mây. Khắp nơi tu sĩ đi lại hối hả, người ngồi trên Xe Bay, kẻ cưỡi trên lưng những con Ma Thú đủ thứ hình thù kỳ dị. Xung quanh thành Thăng Long được bao bọc bởi từng bức tường thành màu đen cao chọc trời, bên trên mặt tường thành, hàng vạn Trận Văn sáng lấp lóe, đầu thành đứng những binh sĩ mặc Cơ Giáp màu đỏ, vác trên lưng một thanh đại kiếm tổ bố gần ba mét đi tới đi lui để tuần tra.
Minh Nhật không nhìn nhiều bởi đã quá quen thuộc, gã thành thạo đưa ra Căn Cước rồi vào bên trong Nội Thành, sau đó hai người tìm một khách sạn tương đối cao cấp để ở lại. Lam Vy với gã mỗi người ở một phòng khác nhau.
Vừa vào bên trong phòng, Minh Nhật không vội tắm rửa mà lập tức lôi ra Thánh Khí từ bên trong Nhẫn Trữ Vật, gã muốn xem xem thứ này thực sự là gì.
Cái sịp rách bốc mùi được gã ném lên trên cái giường trắng bóc, mùi tanh tưởi cứ như ủ đã lâu lập tức dâng lên làm Minh Nhật suýt nghẹt thở.
Cắn răng cố nhịn, Minh Nhật lấy ra thanh dao găm sắc bén, sau đó không nói hai lời cắt vào cổ tay của chính mình.
Từng dòng máu đỏ chảy ra, chính xác nhỏ vào bên trên chiếc sịp. Theo thường thức thì để làm cho một món v·ũ k·hí nhận chủ thì cách nhỏ máu là đơn giản nhất. Trong truyền thuyết thì mỗi thanh Vũ Khí đều có Linh Hồn riêng, máu tươi chính là cầu nối giữa Sinh Linh và Vũ Khí, nếu có thể thành lập được liên hệ giữa hai bên thì chứng tỏ Vũ Khí đã chấp nhận người trích huyết.
Một lúc lâu sau, Minh Nhật nhỏ máu tới tái mặt nhưng cũng chẳng thấy chiếc sịp phản ứng. Gã đành dừng tay rồi suy nghĩ một cách khác.
Sau đó Minh Nhật liền triệu hồi Linh Luân, rồi vung tay dùng ngọn lửa màu tím của mình muốn thiêu đốt chiếc sịp. Cách nghĩ của gã rất chính xác, nếu sịp thực sự là Thánh Khí thì nó sẽ không thể nào bị gã đốt cháy.
Đáng tiếc, sịp ta thực sự chỉ là một cái sịp rách. Ngọn lửa tím mang theo nhiệt độ kinh khủng bắn tới, chiếc sịp ngay lập tức biến thành một nhúm than vụn trên giường, ngọn lửa sau đó lại lan qua chiếc giường phía dưới. Lửa bốc lên phừng phực, kèm theo đó ước mơ của Minh Nhật cũng đã tan biến.
Đầu óc gã trống rỗng đứng tại chỗ. Gã đã làm gì ? Chạy trối c·hết, bỏ cả việc nằm vùng chỉ vì một cái quần sịp hôi hám ? Rồi Tổ Chức có thể tha thứ cho sai lầm của gã hay không ?
Tương lai đang sáng lạng bỗng trở nên đen tối mù mịt như tương lai của Chị Dậu, Minh Nhật khóc không ra nước mắt.
Sau đó gã cũng bình tĩnh trở lại, thu hồi ngọn lửa tím đang tàn phá khắp nơi, trong đầu mọc lên rất nhiều suy nghĩ xem phải thoái thác chuyện này như thế nào.
Minh Nhật ngẫm nghĩ rồi mở cửa bước ra ngoài ban công, hít thở không khí trong lành cố gắng làm đầu óc tỉnh táo trở lại.
Đúng lúc này, trên bầu trời một tiếng kêu quen thuộc vang lên. Minh Nhật ngẩng đầu, mở to hai mắt nhìn lên trên, chỉ thấy trên trời một con Ma Thú thân giống Sư Tử nhưng mang đầu của Rồng, nó vỗ cặp cánh dài như cánh Chim bay v·út qua, trên lưng còn chở theo một người ăn mặc quái dị. Minh Nhật lập tức nhận ra, gã lẩm bẩm: “Quái lạ! Nhị Sát làm gì ở đây ? Con Long Điêu Thú hình như của Dương Lỗi. Nó bay vào Hoàng Cung để làm gì ?”.
…..
Hoàng Cung của Thăng Long Vương Triều nằm lơ lửng trên tầng mây, nghe nói nhờ tác dụng đặc biệt của Trận Pháp Trọng Lực, được tạo ra dưới bàn tay tài hoa của Trận Thánh Trịnh Nhất Minh từ trăm năm về trước
Hoàng Cung to lớn khôn cùng, từng tòa kiến trúc sơn son th·iếp vàng kéo dài với diện tích khoảng chừng bảy cây số vuông. Nơi này được cho là một trong những tổ hợp kiến trúc lớn nhất Lục Địa, bao gồm hàng ngàn tòa nhà, xen kẽ với những khu vườn, hồ nước độc đáo. Hoàng Cung còn được chia thành bảy khu vực mang màu sắc riêng biệt, tương ứng với bảy Loại Linh Luân. Vòng ngoài màu trắng, còn vòng cuối cùng được sơn màu đen. Trên đầu các kiến trúc còn có những cây Cầu Vồng nhân tạo, mặc cho đêm tối hay trời sáng, Hoàng Cung luôn được tô điểm bởi rất nhiều ánh sáng rực rỡ.
Từng kiến trúc được thiết kế tinh tế tỉ mỉ, cũng không có quá nhiều trùng lặp, minh chứng cho sự xa hoa của các Hoàng Đế, ngoài ra nó còn thể hiện mức độ giàu mạnh vượt bậc của Thăng Long Vương Triều. Không chỉ như vậy, có lời đồn rằng bên dưới Hoàng Cung còn có Lăng Tẩm của Gia Tộc Họ Triệu, không ai biết chuyện này là thật hay giả.
Chính giữa Hoàng Cung có một đại điện mang tên Thăng Long Điện, nơi ngày thường Hoàng Đế xử lý việc triều chính.
Phía sau lưng Thăng Long Điện xây dựng chín ngọn Tháp Ma Pháp cao lớn được sắp xếp đầy ý đồ, vừa là Mắt Trận vừa tượng trưng cho quá khứ huy hoàng của Thăng Long Vương Triều. Nghe nói tổ tiên khai quốc Triệu Lôi là một tu sĩ có được chín Linh Luân.
Bên trong đại điện to lớn, hiện tại đang giờ lên triều, bá quan văn võ chỉnh tề đứng hai bên, không khí trang nghiêm túc mục. Phía trên ngai vàng, một người trung niên cao lớn đang ngồi, ông ta chính là Thăng Long Hoàng Đế hoặc Long Đế, người trị vì hiện tại.
Long Đế khuôn mặt chính khí ngời ngời, mắt sáng mày kiếm, từng cử chỉ dáng vẻ toát ra phong thái vương giả. Ông đang khoác Long Bào màu vàng, hai bên cầu vai có hình hai đầu Rồng ngẩng lên, đuôi rồng và vuốt kéo xuống phía dưới tạo thành những hoa văn vàng kim đầy tinh tế, chính giữa ngực ông có bảy vòng sáng tượng trưng cho bảy loại Linh Luân. Ngoài ra bên phía tay phải, cạnh ngai vàng còn có một thanh kiếm được ông cắm thẳng trên mặt đất, Long Đế đã từng nói: “Trẫm cũng là tu sĩ! Kiếm là vật bất ly thân đối với trẫm”.
Ngoài ra Long Đế cũng mang danh hiệu đệ nhất cường giả của Thăng Long Vương Triều, với cấp độ Linh Đế, thời trẻ trên giang hồ còn được xưng Tuyệt Kiếm Đế.
…..
“Muôn tâu bệ hạ! Có tin báo khẩn cấp!”. Đúng lúc này một người lính mặc giáp đen chạy vào, cung kính quỳ dưới đất.
Long Đế phất tay, ra hiệu cho một vị đại thần đang báo cáo ngừng lại, sau đó mới hướng mắt về phía người lính rồi hỏi: “Đứng lên đi! Đã có chuyện gì ?”.
Người lính đứng lên, cung kính đáp: “Thưa bệ hạ, có Nhị Sát, người dưới trướng Ngục Chủ Dương Lỗi cầu kiến, nghe nói Thiên Phong Lao Ngục có tù phạm vượt ngục”.
Long Đế nhíu mày, chuyện hiển nhiên không đơn giản như vậy, tên lính truyền tin này là thân tín của gã, hắn nói như thế thì hiển nhiên đã biết kế hoạch của Long Đế sẽ bị ảnh hưởng.
Long Đế phất tay: “Được! Truyền Nhị Sát!”.
Một tên thái giám mặc áo bào đứng cạnh hô to lên, âm thanh bán nam bán nữ truyền đi cuồn cuộn: “Cho Truyền! Nhị Sát át át át át á!”.
Văn Võ Bá Quan cũng không phải chờ lâu, chỉ trong chốc lát Nhị Sát đã xuất hiện chính giữa đại điện, gã lập tức quỳ xuống hành lễ.
“Bệ hạ vạn tuế! Vạn vạn tuế!”.
Long Đế chỉ phất tay: “Bình Thân! Có chuyện gì mau nói”.
Nhị Sát cung kính đứng lên, vừa chỉ mới định mở miệng kể rõ tình hình nhằm “thỉnh” Trịnh Dũng đại nhân về Đảo giúp đỡ thì người lính lúc nãy lại hộc tốc chạy vào.
Chỉ thấy gã ta vội vội vàng vàng, lập tức cắt lời Nhị Sát: “Muôn tâu bệ hạ! Việc lớn không tốt!”.
Long Đế nhíu mày tỏ vẻ khó chịu, nhưng vẫn điềm tĩnh vung tay lên: “Lại có chuyện gì ?”.
Tên lính liền đứng dậy, lấy từ trong Nhẫn Trữ Vật ra một hộp hình chữ nhật màu xanh, trong số bá quan có người nhận ra đây gọi Phát Thần Lệnh, thứ có thể thu lấy tín hiệu từ tất cả Thần Lệnh kết nối, sau đó tạo thành một màn hình Ma Pháp lớn, chiếu những hình ảnh nó thu được.
Người lính thành thạo lắp ráp, sau đó hướng mắt về phía Long Đế: “Mời bệ hạ xem!”.
Nháy mắt một màn hình to lớn hiện ra giữa đại điện, toàn bộ mọi người không tự chủ được hướng mắt nhìn vào.
Chỉ thấy trên màn hình xuất hiện hình ảnh một nam thanh niên khuôn mặt sáng lạn trẻ tuổi nhưng trên thân mặc một bộ áo choàng màu đen có vẻ hơi hạ tiện, dơ dáy.
Thanh niên nhìn về màn hình, sau đó lên tiếng:
“Kính chào bà con cô bác! Kính thưa quý vị khán giả! Kính chào quan viên hai họ! Chào mừng các bạn đến với Tiếu Thiên Vê Lốc! Hôm nay tôi sẽ cho các bạn xem một cuộc Vượt Ngục siêu to khổng lồ!”.
Long Đế: “???”.
Bá quan văn võ: “???”.
Nhị Sát: “???”.