Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Người Thầy Bá Đạo

Chương 14: Thần Lệnh.




Chương 14: Thần Lệnh.

Thuộc hạ:

Tên: Độc Cô Kiếm ( Kiếm Ma Độc Cô Cầu Bại ).

Chủng Tộc: Nhân Loại.

Tuổi: 50.

Đẳng cấp: 53 ( Tối đa 110 - Ký Chủ tăng cấp sẽ cởi bỏ phong ấn cho nhân vật ).

Tư Chất: Tử Sắc Nhất Tinh.

Tư Chất Kiếm Đạo: Tử Sắc Lục Tinh.

Trân Thú:

Tên: Ngao Ngao.

Chủng Tộc: Hỏa Long Nhất Tộc.

Tuổi: 1511.

Đẳng cấp: 72 ( Linh Hoàng ).

Tư Chất: Lam Sắc Thất Tinh.

Tư Chất Trận Pháp: Lam Sắc Tứ Tinh.



…..

Độc Cô Kiếm cung kính đứng trước mặt Tiếu Thiên, thực lực từ từ rút bớt, Linh Luân sau lưng chẳng mấy chốc chỉ còn lại 5 cái, tất cả đều mang màu tím. Anh ta chỉ có mười giây mang theo sức mạnh vô địch khi vừa buông xuống Thế Giới này, sau đó sức mạnh sẽ biến mất, bị hạn chế bởi chủ nhân.

Ngao Ngao nằm trên đất, há mồm nhìn nhân loại vừa mới uy h·iếp nó thực lực từ từ co rút, sau đó nó cảm thấy tên nhân loại thực lực còn yếu hơn cả bản thân. Ngao Ngao lập tức muốn khóc, phải chi nó kiềm chế thêm một chút thời gian nữa thì được rồi, cớ sao bản tính s·ợ c·hết của nó lại làm cho nó có một quyết định ngu ngốc, nó lần nữa lại bị nô dịch bởi loài người.

Hai hàng nước mắt màu đỏ chảy ra từ mắt Ngao Ngao, trong đầu nó không hiểu thấu lại có xung động muốn đi t·ự s·át. Nó từng là Tam Thái Tử của Hỏa Long Nhất Tộc, có một người cha cường giả Thánh Cấp. Ngàn năm về trước tuổi trẻ vô tri bỏ nhà đi bụi bị nhân loại lừa gạt dụ dỗ rồi bị phong ấn. Khó khăn lắm nó mới không bị bức đến nổi điên trong từng ấy thời gian. Ngày hôm nay, chỉ vừa mới thoát ra ngoài, vừa vỗ cánh diễu võ giương oai chưa được bao lâu thì lại bị một nhân loại khác thu phục, thậm chí lần này còn ác hơn.

Linh Hồn Bổn Nguyên chính là một phần quan trọng nhất trong Linh Hồn nó, một khi nó đã giao ra thì sống c·hết của bản thân cũng không thể tự định đoạt được. Chủ nhân muốn nó đi đằng tây thì không dám lết đi hướng đông, muốn nó sủa tiếng Chó thì nó lại không thể kêu tiếng Rồng.

Tiếu Thiên nhìn Ngao Ngao, sau đó điểm chỉ vào dòng “Trị Thương” bên trong mục Trân Thú. Khi vừa thu phục được nó thì cậu đã có thể biết hết toàn bộ thông tin của con Rồng, Thiên thấy con Rồng này đúng thật số khổ.

Từng tia sáng trắng tự động xuất hiện từ hư không, sau đó trút xuống cơ thể mệt mỏi của Ngao Ngao. Mắt thường có thể thấy những v·ết t·hương đang chảy máu của nó lập tức đóng vảy, sau đó khôi phục hoàn hảo như lúc ban đầu một cách thần kỳ.

Ngao Ngao ngẩng ra, sau đó cúi thấp cái đầu kiêu ngạo. “Cảm ơn chủ nhân!”. Nó không biết vì sao, nhưng trong đầu nó không còn cảm giác thù địch với nhân loại nữa, tự nhiên nó cảm thấy thân cận với chủ nhân một cách kỳ lạ, cái cảm giác còn hơn cả nó đối với cha nó.

Thiên mỉm cười, nhìn hoàn cảnh xung quanh một lát rồi nói: “Đi thôi! Chúng ta tập trung với mọi người”.

Cậu đã có trong tay một con Rồng mạnh mẽ biết cả Long Ngữ, có lẽ đã đủ sức mạnh để phá tan Trận Pháp Cấm Linh và Trận Pháp Phong Ấn, không nhất thiết phải giải cứu thêm nhiều tù nhân.

Đúng lúc này, trong tầm mắt Thiên xuất hiện từng thân ảnh vội vàng, đằng đằng sát khí, sau lưng đã triệu hồi những Linh Luân nhiều màu sắc. Đồ Tể và Cá Sấu đi đầu.

Bọn họ tay cầm v·ũ k·hí, tốc độ rất nhanh hướng về phía này chạy như bay. Sau đó dường như họ đã nhận ra tình hình, tốc độ không giảm nhưng sát khí cũng không còn nhiều.

“Sư phụ! Ngài không sao chứ ?”. Đồ Tể lo lắng hỏi, gã nhìn Con Rồng vẫn cúi đầu sát bên cạnh Tiếu Thiên, ngạc nhiên tới ngơ ngẩn.

Thiên lắc lắc đầu, vỗ lên má Ngao Ngao: “Yên tâm! Ngao Ngao giờ là đồng bọn của Thầy”. Dừng trong chốc lát, Thiên hướng ánh mắt sang Cá Sấu: “Sao lại dẫn mọi người tới đây ?”.

Cá Sấu cười khổ, liếc mắt nhìn Ngao Ngao, sau đó nhìn cả Độc Cô Kiếm vẫn lạnh lùng đứng một bên rồi tự nuốt nước miếng, gã chính là người duy nhất chứng kiến hết mọi thứ từ đầu tới đuôi.



“Thưa Sư Phụ! Ban đầu con tính dùng trận pháp trong này để thu phục Ngao Ngao, nhưng sau đó phát hiện không có tác dụng nên vội vàng bảo mọi người chạy tới đây để cứu thầy. Chỉ không ngờ …”.

Thiên gật đầu, sau khi xem thông tin của Ngao Ngao xong thì cậu cũng đã hiểu vì sao Trận Pháp không t·ấn c·ông nó, bởi vì Ngao Ngao bẩm sinh đã có thiên phú Cấm Trận, ngoài một vài loại Trận Pháp cao hơn thực lực nó quá nhiều thì tất cả Trận Pháp còn lại đều không có tác dụng. Hơn nữa Ngao Ngao cũng đã tồn tại trong này cả ngàn năm, thời gian rảnh của nó đều dành để quan sát Trận Pháp bốn phía xung quanh, bất giác ngoài khả năng Cấm Trận thì Ngao Ngao cũng đã tính toán thành một Trận Pháp Sư Ngũ Tinh.

Cá Sấu âm thầm đánh giá Độc Cô Kiếm, sau đó thắc mắc hỏi Tiếu Thiên: “Sư Phụ, người anh em đây ?“.

“Thuộc hạ của thầy! Độc Cô Kiếm!”. Thiên giới thiệu sơ qua, sau đó lại nói: “Thầy đã có Ngao Ngao, hiện tại chúng ta có thể thử phá tan hai Trận Pháp lớn với sức mạnh của cậu ấy”.

Cá Sấu gật đầu, với sức mạnh của một con Rồng thì đã có thể thử nghiệm, bẩm sinh Long Tộc mạnh hơn Nhân Loại nhiều lắm. Nghe đồn khi vừa sinh ra đã có cấp Linh Tướng, khi trưởng thành thì tự động sẽ đạt đến cấp Linh Hoàng, ngoài ra Long Tộc đại đa số đều có thể vượt cấp chiến đấu bởi cơ thể mạnh mẽ của bọn chúng. Một Long Tộc Cấp Linh Hoàng cũng có thể khô máu với một con người cấp Linh Tôn.

“À! Sư Phụ, học trò có tìm thấy thứ đồ chơi này! Trước tiên sư phụ hãy xem qua đi đã”. Nói rồi Cá Sấu lấy trong Nhẫn Trữ Vật ra một thứ kim loại hình chữ nhật to chừng bàn tay, phía trên mặt bao phủ bởi thủy tinh.

Thiên nhận lấy, sao cậu cứ có cảm giác thứ này trông như điện thoại thông minh kiếp trước ? Thần Nhãn không ngại mở ra, Thiên kĩ càng soi lấy thứ vừa nhận được.

“Đậu! Thực sự là điện thoại ?”. Thiên ngạc nhiên nói, cái đồ chơi trên tay cậu coi như một phiên bản của điện thoại, có tên Thần Lệnh, mang theo rất nhiều chức năng như nghe gọi, gửi tin nhắn và cả phát hình ảnh trực tiếp, chỉ khác không có các ứng dụng như chơi trò chơi hoặc nghe nhạc.

Thần Lệnh là sản phẩm mới ra mắt năm nay của một tập đoàn siêu to khủng kh·iếp của Thần Luân Đại Lục, theo nguyên tắc thì trên Đảo Thiên Phong cấm chỉ sử dụng nó, không biết vì sao lại có một cái lọt vào được.

“Từ đâu đoạt đến ?”.

“Đồ Tể lấy ra từ trong Nhẫn Trữ Vật của một Cai Ngục tên Số Hai. Nghe các tù nhân khác nói thì thứ này có tích hợp một Trận Pháp nhỏ ở bên trong, có thể kết nối với Tháp Tín Hiệu bên ngoài và truyền đi hình ảnh trực tiếp. Con nghĩ có thể lợi dụng nó để truyền đi những hình ảnh bên trong Lao Ngục, thông báo cho gia đình, tổ chức hoặc thế lực của các tù nhân biết họ đang bị giam giữ”. Cá Sấu cung kính giải thích.

Hai mắt Thiên sáng lên, não cậu bắt đầu nghĩ cách để lợi dụng thứ đồ chơi này. Hình như đa số phạm nhân bị tóm vào đây cũng không được gia đình bên ngoài biết rõ, họ chỉ coi như đã bị m·ất t·ích mà thôi. Nếu như thực sự …

“Hehehe!” Thiên đột nhiên nở một nụ cười đê tiện, chỉ cần Thánh Long cha của Ngao Ngao biết cũng đã đủ. Nghĩ tới cảnh Rồng bay rợp trời che kín Đảo Thiên Phong mà cậu không nhịn được cười tà, ắt hẳn đó sẽ là một khung cảnh rất đẹp.



“Tốt lắm học trò ngoan! Hiện tại sắp xếp một chỗ cho mọi người nghỉ ngơi, hai thầy trò chúng ta nghiên cứu thứ này”.

…..

Thành Thăng Long, Kinh Đô của Thăng Long Vương Triều, tại Cảng Thao Thiết.

Một con thuyền hình dáng đặc biệt cập vào bến cảng, phía trước mũi tàu được gắn một đầu lâu trắng lớn kèm theo hai cây xương vắt chéo qua hai bên. Thân tàu như được làm từ nguyên một bộ xương của một con Hải Ma Thú sau đó được gia cố kim loại kèm theo rất nhiều vật liệu để tạo thành. Phía trên tàu không có cột buồm, chỉ treo hai lá cờ lớn bay phấp phới trong gió. Một lá cờ mang hình ảnh cây thánh giá màu đỏ, cây cờ còn lại phía trên chỉ độc hai chữ “Thiên Phong”.

Thuyền vừa cập cảng thì từng nhân viên thuộc cơ cấu Cuồng Phong đã bắt đầu công việc, bọn họ mặc áo choàng đỏ, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ màu đen tạo hình quái dị. Chỉ thấy từng cái cũi giam có gắn bánh xe được bọn họ vận chuyển xuống tàu, sau đó sắp xếp thành từng tốp từng tốp tiến vào trong thành phố.

“Cà rộp! Cà rộp!”.

“Hí! Hí! “.

Lúc này một toán binh lính giáp bạc sáng loáng, cưỡi ngựa thuần một màu trắng xuất hiện. Thủ lĩnh của đám lính đạp vào hông con ngựa, dừng ngay trước mũi của Phong Nhất, thủ lĩnh Cuồng Phong chịu trách nhiệm áp giải tù nhân lần này.

“Phong Nhất! Sao đã đi rồi mà còn quay lại ? Có vấn đề gì hay sao ?”. Gã thủ lĩnh có tên là Quang Vinh lên tiếng, rõ ràng mới hôm qua chính gã còn áp giải tù nhân đến cho bọn họ, hai bên vui vẻ trao đổi nhận tiền, sao hôm nay lại quay trở về.

Phong Nhất đáp, giọng gã khàn đặc: “Đúng vậy! Trên đảo phát sinh chuyện ngoài ý muốn! Ngục Chủ muốn tạm thời giữ phạm nhân ở lại thành Thăng Long, sau khi giải quyết xong chuyện nội bộ thì chúng tôi sẽ lại đưa bọn tù nhân về đảo”.

“Ra thế! Vậy đã có chuyện gì ?”. Quang Vinh hỏi tiếp.

Phong Nhất không đáp, ánh mắt gã sắc lạnh, ngẩng đầu nhìn Quang Vinh.

Chốc sau, âm thanh như Tử Thần mới vang lên từ miệng gã: “Cái gì không nên hỏi thì đừng hỏi!”.

Quang Vinh gật đầu, lòng hơi khó chịu nhưng vẫn né qua một bên, sau đó hộ tống đám Cuồng Phong đưa người về lại nhà giam trong thành Thăng Long.

“Đậu xanh! Tinh tướng quái gì! Chỉ một thằng cai ngục cũng dám vênh váo”. Quang Vinh nghĩ thầm, gã cũng không nhịn được tò mò chẳng biết Đảo Thiên Phong đã phát sinh chuyện gì.

…..

Không một ai chú ý đến, lúc này bên dưới Bạch Cốt Hào, một bộ Cơ Giáp đen tuyền tách mình ra khỏi đáy tàu, sau đó nhọc nhằn bơi sang một hướng khác của bến cảng. Từng động tác tuy cứng ngắc đến khó coi nhưng nó vẫn thành công leo lên trên bờ.

Thân Cơ Giáp mở ra, từ bên trong chui ra hai người, một nam một nữ.