Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Người Thầy Bá Đạo

Chương 13: Kiếm Ma.




Chương 13: Kiếm Ma.

Rồng Lửa như một con thằn lằn to lớn, dài tới hai chục mét, nếu nó đứng thẳng cũng cao tới khoảng tám mét. Con Rồng vỗ cặp cánh giống Dơi, sải cánh dài tới mười mét phóng v·út lên cao, cố gắng tiếp cận Ba Mặt Trời Nhân Tạo.

Hỏa Lao có lẽ được xây dựng khác với Thủy Lao bên trên, nơi này không khác gì một Thế Giới chân thực, có trời có mây và có cả ánh sáng. Con Rồng đã bay được tận năm phút, nhưng Mặt Trời trên đầu nó chỉ như một hình ảnh phản chiếu trong gương, mắt nhìn thấy nhưng mãi không thể chạm vào được. Mỗi lần Rồng Lửa sắp giơ móng vuốt tóm lấy Mặt Trời thì giống như có một vách chắn vô hình cản nó lại, nó giống như tông phải thứ gì rồi lại rớt ngược xuống dưới.

Xa tận chân trời, lại gần ngay trước mắt. Thiên nhìn Rồng Lửa không biết mệt mỏi hết lần này đến lần khác bay lên thầm đồng cảm, nó cứ như cậu và Crush vậy, thật gần nhưng cũng thật xa, có cố gắng cũng không thể nào với tới.

“Phong Cụt! Vì sao lại có một con Rồng ở đây ?”. Thiên chán ngán không thèm nhìn nữa mà quay sang hỏi đồ đệ.

“Thưa sư phụ! Con cũng không rõ lắm”. Phong Cụt nghe thế chỉ lắc lắc đầu, gã còn chưa từng nghe nói có người dám giam giữ cả một con Rồng, nếu như Hỏa Long Tộc phát hiện thì chuyện này không dễ dàng giải quyết đâu. Rồng chính là một lũ chuyên bao che khuyết điểm và rất đồng lòng, chuyện này nếu lọt ra ngoài thì cho dù Đảo Thiên Phong bị một đám Rồng t·ấn c·ông cũng không phải chuyện lạ.

“Này người anh em! Việc đó thì tôi biết”. Đúng lúc này bên cạnh vang lên giọng nói của gã phạm nhân.

Tiếu Thiên quay đầu, mở miệng: “Ông nói đi, nói hay thì lát nữa cùng bọn tôi ra ngoài, tìm lấy tự do”.

Gã phạm nhân là một người đàn ông trung niên, khuôn mặt chữ điền vuông vức, nghe thế hai mắt mừng rỡ, gã bắt đầu nói: “Các anh có biết vì sao chỉ có duy nhất thuyền của Thăng Long Vương Triều có thể đi từ đất liền đến Đảo Thiên Phong mà không bị bất cứ Ma Thú nào t·ấn c·ông hay không ? Đó tất cả là nhờ con Rồng trước mắt chúng ta. Theo một quyển sách cổ tôi từng đọc được thì Hải Dương được chia làm bốn, phân biệt gọi Ma Long Dương, Bách Lý Dương, Bạch Sa Dương và Nhân Ngư Dương. Mỗi một Đại Dương đều bao la bát ngát, được bốn vị Thánh Thú chưởng khống. Nơi chúng ta hiện đang tồn tại chính là Ma Long Dương, vừa hay Thánh Thú khống chế vùng biển này chính là một cường giả vị Long Tộc”.

“Theo sử sách ghi chép thì vào thời của Lương Đế, ông ta đã cứu sống một con Rồng nên được Thánh Long trả ơn, sẽ không t·ấn c·ông bất kỳ tàu thuyền nào của ông trong vùng biển nó trị vì. Nhưng theo bản sách cổ tôi từng đọc được thì Lương Đế đã bắt sống con trai thứ ba của Thánh Long, ép ngài phải đi vào khuôn khổ. Nay nhìn thấy con Rồng trước mặt, tôi mới tin tưởng vào cái giả thuyết hoang đường mà mình từng đọc được kia”.

Thiên hơi khó tin, cậu đã cố gắng mở ra Thần Nhãn chiếu về phía con Rồng, nhưng vì đẳng cấp nó quá cao nên cậu chẳng phát hiện được gì.



“Nói như vậy con Rồng này có xuất thân tốt ? Cha nó là Thánh Long ?”.

Gã phạm nhân kia gật đầu: “Có nhiều khả năng như vậy”.

Thiên lại đưa mắt nhìn về con Rồng bay trên bầu trời, thân thể nó hiện tại đã chấn động liên tục đến khạc ra máu, chí ít nó đã phun bảy tám lần. Ánh mắt Thiên lúc này nhìn nó đã trở nên khác biệt, không còn quá nhiều đồng cảm mà cậu đang nghĩ phải thế nào mới lợi dụng con Rồng để thoát ra khỏi nơi này. Liệu có cách nào để Thánh Long bên ngoài biết rằng con lão đã sắp sửa được tự do hay không nhỉ ?

Một lúc lâu sau, khoảng nửa tiếng đồng hồ, Rồng Lửa không còn cất cánh bay lên nữa mà chuyển sang nằm bò trên mặt sa mạc, cơ thể nó tróc ra rất nhiều vảy, từ bên trong từ giọt Long Huyết quý giá chảy ra, nhễu khắp sa mạc.

Thiên mở cửa bước ra, sau đó hướng phía con Rồng rồi đi đến. Phong Cụt tự nhiên cũng đi theo Thiên, chỉ có gã phạm nhân kia vẫn bồi hồi đứng ở cửa, không biết có nên bước chân ra ngoài hay không, gã sợ Trận Pháp đột nhiên xuất hiện.

“Cứ ra đi! Không sao đâu! Trận Pháp hiện đã bị đồ đệ tôi khống chế”. Thiên không quay đầu nhưng vẫn đoán ra ý nghĩ của gã tù phạm nên bèn nói.

Gã phạm nhân nửa tin nửa ngờ, sau đó cắn răng dẫm chân phải ra bên ngoài, mắt gã nhắm tịt bởi vẫn sợ hãi. Một giây rồi hai giây trôi qua, gã mở mắt ra nhưng vẫn không thấy gì, sau đó gã trở nên bạo gan, lòng tin tràn đầy bước ra bên ngoài. Cuối cùng, gã nhận ra mình thực sự không sao, gã quỳ thụp xuống đất rồi khóc ré lên, hai hàng nước mắt chảy trên khuôn mặt lem luốc của gã. Đã bao nhiêu năm rồi lão mới có thể bước ra nhà đá, không biết gã lại có thể ra ngoài để gặp lại vợ con của mình hay không.

Mắt thấy thân ảnh Thiên và Phong Cụt càng đi càng xa, gã tù phạm vội vàng lau nước mắt rồi đuổi theo. Gã vẫn thông minh đoán được, bản thân có thể ra ngoài hay không chính là nhờ hai người trước mặt, đặc biệt là cậu thanh niên trông trẻ tuổi.

Khoảng cách của Thiên và Rồng Lửa càng ngày càng được kéo gần, nhìn con thằn lằn cao lớn trước mắt Thiên cũng không nhịn được tâm trạng có chút hồi hộp, cậu chưa bao giờ tận mắt nhìn một thứ gì lớn đến mức thế này.

Con Rồng dường như nhận ra có người tiếp cận, nó hơi quay đầu, ánh mắt đỏ rực nhìn Thiên chằm chằm.

“Loài người! Cút đi nếu không muốn c·hết!”. Giọng con Rồng vang lên, âm thanh chấn động, một làn gió tanh tưởi cuốn đến thổi quần áo Thiên bay “Phần phật!”.



Thiên nhíu mày, sau đó cố gắng hét lớn: “Tôi là Thiên, cậu tên là gì ? Nếu không nhờ học trò của tôi nắm giữ Trận Pháp thì làm sao cậu thoát ra được ? Chúng ta có thể nói chuyện không ?”.

Con Rồng không chút cân nhắc, ánh mắt đỏ rực của nó dâng lên phẫn nộ. Nhớ năm xưa nó bị con người tên Lương Đế bắt giữ, trong ngàn năm qua không lúc nào là nó không nhớ đến sự nhục nhã đó.

Càng nhớ đến càng tức phát điên, con Rồng mở miệng, hơi nóng tụ tập bên trong cổ họng, nó muốn cho loài bò sát nhỏ bé này biết mùi, dám l·ừa đ·ảo Long Tộc vĩ đại.

“Sư phụ! Chạy mau! Nó sắp sửa phun lửa!”. Phong Cụt nhận ra tình hình và hét lớn. Thiên cảm nhận áp lực khủng kh·iếp phủ xuống, có cảm giác nhiệt độ xung quanh tăng lên dữ dội.

Cậu liền cắn răng, sau đó những ngón tay điểm tới trước mặt. Thiên lập tức dùng luôn Lệnh Bài Triệu Hồi đã chuẩn bị sẵn, hiện tại cấp độ của cậu chính là 33, cậu có thể triệu hồi ra cường giả cấp 53. Nếu không thể làm bạn, vậy thì làm thịt. Thiên tin tưởng Hệ Thống sẽ mang đến cho cậu bất ngờ.

“Ting! Sử dụng Lệnh Bài Triệu Hồi, chúc mừng Ký Chủ triệu hồi được … từ bên trong Đa Vũ Trụ. … sắp sửa buông xuống”.

Miệng Rồng mở lớn, hơi nóng càng lúc càng nhiều, bên trong cổ họng của nó đã xuất hiện từng tia lửa nhỏ. Thiên mặc kệ, vẻ mặt điềm nhiên đứng tại chỗ dù bên cạnh là Phong Cụt hết lòng khẩn thiết bảo sư phụ hãy chạy đi, dĩ nhiên nếu lão có tay thì đã kéo Thiên khỏi chốn này, nào còn lắm lời như vậy.

Đúng lúc Phong Cụt đang tuyệt vọng thì một lỗ đen đột ngột xuất hiện trước mặt Thiên. Từ bên trong một thân ảnh bước ra. Thân ảnh mặc áo bào màu đen, tóc dài bay múa, khuôn mặt lạnh lùng chắp hai tay sau lưng.

Thiên mỉm cười, nhìn bóng lưng của người vừa bước ra, trở nên tràn ngập tin tưởng.



“Graooo!”. Rồng Lửa gầm lên, một cột lửa dài màu đỏ bay ra từ miệng nó, bắn thẳng tới trước mặt nhiệt độ không khí tăng lên dữ dội vô số lần.

Người áo bào đen mặt không đổi sắc, sau lưng hiện lên chín cái Linh Luân màu đen xoay tròn. Mắt thấy ngọn lửa bắn tới chỉ nhẹ nhõm vung tay lên, nguyên một cột lửa bị ngón tay anh ta chém ngang làm đôi, sau đó nổ tung trên không khí.

Con Rồng ngơ ngác, Phong Cụt há mồm, ngay cả gã tù phạm đứng xa xa cũng vội dụi mắt, dường như không thể tin vào mắt mình.

Họ vừa nhìn thấy điều gì ? Một người có chín cái Linh Luân, tất cả đều màu đen ???

Thiên nở nụ cười tươi như hoa, sau đó ra lệnh: “Bắt nó lại, nếu nó dám phản kháng thì cứ chém”.

“Tuân lệnh!”. Tiếng nói vang lên, thân ảnh áo đen liền biến mất.

Sau khi xuất hiện trở lại thì anh ta đã đứng thẳng trên đầu Rồng. Sau lưng chín Linh Luân biến thành chín thanh kiếm đủ màu sắc bay lơ lửng. Trường kiếm, nhuyễn kiếm, trọng kiếm, mộc kiếm ...

Anh ta chắp tay sau lưng, lạnh lùng đưa mắt nhìn Rồng Lửa như một loài bò sát: “Thuần phục chủ nhân hoặc c·hết!”.

Rồng Lửa không dám cử động, mồ hôi tuôn ra như thác đổ, nó từng thấy phụ thân nó chiến đấu, nhưng còn lâu mới có áp lực như loài người mà nó đang đối diện trước mặt này.

Với kiêu ngạo của Long Tộc, còn lâu nó mới chịu cúi thấp đầu mình thuần phục một nhân loại tí hon, nhưng …

Dường như cũng không cần thiết nghe câu trả lời của nó, người thanh niên giơ bàn tay lên. Chín thanh kiếm toàn bộ bay lên trời, không có một tia sát khí nào tiết ra ngoài nhưng Rồng Lửa đã có cảm giác sinh tử trước mắt.

“Khoan đã! Thuần phục! Em lập tức thuần phục!”. Rồng Lửa nói một lần ba câu như sợ đối phương từ chối hoặc nghe không rõ, nó cúi thấp cái đầu chảnh chọe của nó xuống, hai mắt giả vờ đáng thương tội nghiệp nhìn về phía Thiên.

“Giao ra Linh Hồn Bổn Nguyên! Lập Tức!”. Giọng nói lạnh lùng không chút cảm xúc lại vang lên, Rồng Lửa phẫn nộ nhưng nhìn ánh mắt của nhân loại áo đen thì nó không dám thốt lấy nửa chữ “Không!”. Nó khó nhọc giơ móng vuốt tự vỗ vào đầu mình, trong miệng thì thầm Long Ngữ. Sau đó một Linh Hồn bé tẹo chỉ chừng bàn tay mang hình dáng của Rồng Lửa bay ra, lơ lửng đến trước mặt Thiên.

“Ting! Chúc mừng Ký Chủ thu phục được Hỏa Long, mở ra mục mới trong Giao Diện Hệ Thống, Trân Thú”.