Chương 12: Hỏa Long.
Tin tức từ Dương Lỗi nháy mắt truyền đi khắp Đảo Thiên Phong, ngay cả cơ cấu Cuồng Phong và Toàn Phong đều nhận được, một cỗ máy lớn lập tức được vận chuyển, ai nấy đều lưu tâm xem bên Tín Phong đã xảy ra chuyện gì. Thứ Dương Lỗi vừa phát ra mệnh lệnh Tứ Tinh, thể hiện mức độ nghiêm trọng của sự việc.
Thiên Phong Đảo tồn tại một chỗ mang tên Phòng Lưu Linh, bên trong có đầy đủ Mệnh Bài của toàn bộ thành viên trên Thiên Phong Đảo, trên từ Ngục Chủ xuống tới các Tu Sĩ cấp thấp, mỗi một Mệnh Bài trấn giữ một tia Linh Niệm, ngoài việc khống chế tung tích của từng thành viên thì nó còn có thể được dùng để xem tình hình sống c·hết, nếu như Mệnh Bài vỡ vụn thì chứng tỏ thành viên đó đã quy tiên.
Nhất Sát tiến về Phòng Quan Sát, còn Nhị Sát lập tức đến Phòng Lưu Linh. Nháy mắt khi vừa mở cửa bước vào thì Nhị Sát đã biết có chuyện không ổn, hai thành viên khoác trang phục Cuồng Phong bình thường có nhiệm vụ trông coi đã tắt thở nằm ngay góc phòng, thảm trạng tàn nhẫn như vừa bị một con Ma Thú t·ấn c·ông. Hai Cơ thể đẫm máu, tứ chi đứt gãy văng khắp nơi không thể phân biệt nổi.
Liếc mắt nhìn lên đống Mệnh Bài sắp xếp thẳng hàng phía trên, Nhị Sát dễ dàng tìm ra được khu vực dành riêng cho Tín Phong, chỉ thấy nơi bình thường đặt Mệnh Bài nay đã đổi thành một đống bụi mịn, theo tên tuổi được gắn phía dưới có thể biết Số Một đến Một Trăm tất cả đều đã hẻo.
Sự việc trở nên nghiêm trọng, Nhị Sát lập tức rời đi, tiến vào Phòng Quan Sát.
Nhất Sát đứng ở Bảng Điều Khiển, điên cuồng gõ lên bàn phím. Ngay sau đó toàn bộ màn hình phía trên thay đổi, từ tầng hai trở xuống tất cả đều tối đen, chỉ có Thủy Lao tầng một hiện lên, toàn bộ phòng giam đã trống rỗng.
“Mau báo cho Ngục Chủ! Có tù nhân vượt ngục!”. Nhất Sát hô lên với Nhị Sát.
…..
Dương Lỗi ngồi bên trong Tín Phong Điện, tự nhiên cảm xúc có chút không ổn định, gã đang có dự cảm rất xấu. Dương Lỗi thực sự cũng không quá quan tâm đến sự sống c·hết của đám thuộc hạ, nhưng riêng Số Hai thực sự là cháu ruột của gã, gã được ba mẹ nó nhờ vả kiếm cho một công việc nhàn tản. Nếu như Số Hai có mệnh hệ gì thì gã cũng không biết làm sao để bàn giao cho cậu em trai.
Đúng lúc này, Lệnh Bài của gã rung động, gã được Nhị Sát truyền lại tin tức: “Thưa Ngục Chủ! Tù phạm tầng một vượt ngục, Số Hai … Mệnh Bài đã vỡ nát”.
“Ầm!”. Dương Lỗi đứng lên, ném cái ghế mình ngồi về phía trước, chuyện gã sợ nhất thực sự đã xảy ra.
Khuôn mặt Dương Lỗi dần trở nên đáng sợ, trên trán nổi lên gân xanh, nét phong trần và lỗi lạc trên mặt hóa thành gương mặt kìm nén đến đáng sợ, ánh mắt sát khí trùng thiên.
“Khốn nạn! Thằng chó nào dám ăn gan hùm gan báo”.
Dứt lời sau lưng Dương Lỗi hiện ra sáu vòng tròn, lão bay thẳng lên trời, hướng về phía Phòng Quan Sát. Linh Niệm truyền vào Lệnh Bài tím đen trong ngực, gã đang liên hệ với sáu tên Phó Ngục Trưởng.
“Mau chóng quay lại Đảo Thiên Phong”.
…..
Đảo Thiên Phong lập tức thực hiện việc giới nghiêm, Trận Pháp Phòng Thủ Thiên Trụ được mở ra lần đầu từ khi thành lập Thiên Phong Lao Ngục đến giờ. Một màn sáng màu vàng khổng lồ bao phủ hòn đảo, nhìn từ đằng xa cả Đảo Thiên Phong dường như biến thành một quả trứng gà siêu lớn.
Mọi thành viên trên đảo mặc kệ đang làm gì cũng đều lập tức cầm lên v·ũ k·hí, tiến tới gia cố từng trạm gác hoặc tạo thành nhiều đội ngũ tỏa ra khắp nơi trên đảo để lùng sục, kiểm tra. Người nhà của những nhân viên đều được tập trung một chỗ, sau đó theo hướng dẫn tiến vào Hầm Trú Ẩn bên dưới lòng đất.
Thiên Phong Lao Ngục không hổ danh Nhà Tù thuộc Top đầu của Đại Lục, chỉ trong vòng mười lăm phút tính từ lúc Dương Lỗi đưa ra thông báo thì mọi người đều đã phản ứng kịp thời. Khắp nơi trên Đảo Thiên Phong lập tức xuất hiện vô số Thiên La Địa Võng, tu sĩ v·ũ k·hí sáng loáng, từng bộ Cơ Giáp đen tuyền bên trong có người điều khiển bắt đầu tuần tra.
Bốn phía xung quanh đảo, trên các vách đá dựng đứng đột nhiên xuất hiện hàng loạt ụ súng lớn tua tua như những cái gai nhím, nòng súng hướng ra ngoài biển, phòng ngừa tập kích có thể đến bất cứ lúc nào.
Nội bất xuất, ngoại bất nhập.
…..
Phòng Quan Sát.
“Mẹ kiếp! Chuyện gì xảy ra ?”. Dương Lỗi đập mạnh lên bàn, ánh mắt rừng rực lửa giận nhìn lên màn hình trước mặt, chỉ mới vài giây trước thôi, cả đám thuộc hạ vừa vào cửa Thủy Lao, còn chưa hiểu đầu cua tai nheo thế nào thì ánh sáng Trận Pháp đột nhiên hiện lên, một bức tường lửa đột ngột mọc lên từ dưới đất quét thẳng qua tất cả, ngay lập tức đám thuộc hạ gần trăm thằng liền về với đất mẹ, không chừa lại dù chỉ là một chút cặn bã.
“Ngục Chủ! Hình như Trận Pháp Nhận Dạng đã bị ai đó thay đổi”. Nhất Sát đưa ra ý kiến.
Dương Lỗi trầm ngâm, Trận Pháp bên trong lúc xưa chính tổ tiên Dương Minh của gã tạo ra, không ngờ hiện tại lại gây khó khăn cho chính gã. Nếu nói về trình độ Trận Pháp thì cả cái Đảo Thiên Phong to lớn thế này cũng không tìm ra nổi một gã Trận Pháp Sư cấp cao.
“Nhị Sát! Mau chóng tới Kinh Đô mời Trịnh Dũng đại nhân tới đây! Càng nhanh càng tốt, có thể dùng Long Điêu Thú”. Dương Lỗi nói rồi ném ra một cái Lệnh Bài, Long Điêu Thú là Ma Thú cưỡi chuyên dụng của gã, thực lực tuy chỉ có 60 cấp nhưng tốc độ bay rất nhanh, tới Kinh Đô rồi quay lại cũng chỉ tốn khoảng ba ngày.
Nhị Sát đón lấy tấm lệnh bài, cầm chắc trên tay rồi cung kính nói: “Thuộc hạ tuân lệnh!”. Trịnh Dũng đại nhân là một Trận Pháp Sư Cửu Tinh, nổi tiếng nhất Thăng Long Vương Triều và có kha khá giao tình với Ngục Chủ, trước kia Nhị Sát đã từng có may mắn gặp qua một lần.
Mắt thấy Nhị Sát đã rời đi, Dương Lỗi lại nói: “Nhất Sát! Phong tỏa toàn bộ lối ra, tôi muốn dù một con ruồi cũng không thể bay lọt ra ngoài”.
“Thuộc hạ tuân lệnh!”.
…..
Hỏa Lao.
Đứng trên cát vàng, Thiên quay qua hỏi người học trò vừa mới nhận: “Phong Cụt! Tù nhân trong này có ai có khả năng tin tưởng và nhân phẩm tốt đẹp hay không ? Thầy muốn cứu ít người ra để hợp lực trốn thoát”.
Phong Cụt lâm vào trầm tư, lão chỉ mới bị giam ở nơi này được khoảng năm năm, trước kia chuyện lão thích nhất đúng là đọc báo, hóng hớt, cập nhật tin tức xảy ra hàng ngày, báo lá cải Phong Cụt cũng thường xuyên xem nên nắm được rất nhiều thông tin.
“Trò cũng không biết hiện tại có ai đang bị giam ở đây! Hay chúng ta cứ đến từng ngôi nhà đá, nếu trò nhận ra sẽ thông báo cho sư phụ”. Phong Cụt đưa ra đề nghị khá hợp lý.
Thiên liền gật đầu và hai thầy trò theo chỉ dẫn của bản đồ bắt đầu lên đường.
Số lượng tù nhân còn bị giam ở tầng này khá ít, chỉ khoảng chừng hơn trăm người, phân bố không xa cũng chẳng gần.
Đúng lúc này nhiệt độ trong không khí chợt giảm xuống, ba Mặt Trời trên đầu hình như đang thay đổi, chỉ phát ra ánh sáng chứ không còn tỏa ra hơi nóng. Cá Sấu đã thành công nắm giữ quyền điều khiển Trận Pháp bên trong tầng hai. Đang suy nghĩ thì trước mặt Thiên đột nhiên xuất hiện một màn hình, phía trên Đồ Tể và Cá Sấu đang sóng vai đứng cạnh nhau. Có lẽ vì không thể phát ra âm thanh, chỉ thấy Cá Sấu lôi ra một tờ giấy màu trắng, sau đó ghi ghi quẹt quẹt rồi giơ lên cho Thiên xem.
“Sư phụ! Bọn Cai Ngục đã phát hiện ra, có người xuất hiện tại tầng một và đã bị Trận Pháp g·iết c·hết”.
Thiên chỉ vừa mới đọc xong thì đột nhiên cát vàng dưới chân rung động, sự chấn động mãnh liệt làm cậu đứng không vững.
“Rầm ! Rầm”.
Âm thanh chát chua vang lên, sau đó cát vàng trước mặt không hiểu thấu đột ngột độn lên như có một thứ gì đó sắp sửa chui ra từ dưới mặt cát. Cơ thể Thiên liền bị cát cuốn lấy, dưới chân từng vòng xoáy xuất hiện như muốn nuốt chửng cậu.
Phong Cụt đứng bên cạnh lâm nguy không loạn, dù tàn phế nhưng thực lực vẫn còn, nhờ vào Linh Thạch Thiên phát cho mà cũng đã khôi phục lại kha khá.
“Sư Phụ! Cẩn thận!”. Phong Cụt hét lớn, phía sau lưng gã bốn vòng sáng hiện lên, sau đó một bức tường đá đột ngột mọc lên từ dưới đất, tạo thành một cái lồng đá che chắn cho cả hai người.
Thiên vội vàng đứng vững, một tay giữ áo Phong Cụt, còn một tay nắm chặt vào gờ của tường đá.
Hai thầy trò lắc lư trong đám cát vàng, Thiên ngước mắt nhìn lên không trung, hình ảnh đập vào mắt làm cậu ngạc nhiên đến mức không nói nên lời.
Chỉ thấy một cái đầu to lớn trồi lên từ dưới cát. Nó trông giống như đầu của một con Khủng Long nhưng cái mõm dài hơn, trên đầu có một cặp sừng nhọn, mắt nó trừng lớn, đôi mắt đỏ rực to lớn như cái Mặt Trời nhân tạo trên đầu. Cái miệng cất giấu hàm răng nhọn, bốc mùi tanh tưởi của nó mở ra, nó ngửa cổ lên trời khoái chí phun ra một tia lửa dài.
“Ngao!!!! Hahaha! Ta lại được tự do!!!”.
Âm thanh to lớn vang lên chấn động màng nhĩ, sau đó con Rồng trước mặt vỗ cặp cánh giống như cánh dơi nhưng to lớn gấp chục lần, cát vàng mới lắng xuống lại bị nó thổi lên cuồn cuộn. Bốn tứ chi tráng kiện đầy móng vuốt nhọn hoắt đem ngòm của nó cắm xuống đất, sau đó nó tung người bay lên, mục tiêu chính là ba cái Mặt Trời nhân tạo vẫn lơ lửng trên đầu.
“Sư Phụ! Mau tránh ra!”. Phong Cụt la lên, Tiếu Thiên vội vàng hồi thần rồi kéo lấy Phong Cụt lao về một ngôi nhà đá gần đó. Không nói không rằng liền mở cửa rồi chui vào bên trong. Hai thầy trò mặc kệ gã tù phạm vẫn đang ngơ ngẩn, bốn mắt tập trung nhìn ra bên ngoài con Rồng xuyên qua song sắt.
“Hỏa Long Tộc! Sao nó lại ở đây ? “. Phong cụt lên tiếng.
“Sao chỗ này lại có một con Rồng ?”. Tiếu Thiên tiếp lời.
“Tụi mày là ai? Con Rồng kia là gì ?”. Gã tù phạm thắc mắc.
Hai thầy trò Tiếu Thiên trăm miệng một lời, quay lại quát vào mặt gã tù nhân: “IM LẶNG!”.