Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Người Thầy Bá Đạo

Chương 11: Trảm Phong.




Chương 11: Trảm Phong.

“Bái tôi làm thầy, tôi sẽ chữa trị cho ông”. Thiên thành thật nói.

Khuôn mặt đầy nếp nhăn, da dẻ như vỏ quýt của Phong Cụt co rúm lại, lão cười đến chảy cả nước mắt: “Hahaha! Cái gì cơ ? Nhóc con, có cai sữa chưa mà đòi làm thầy của lão ? Không phải lão coi thường cậu, nhưng cậu nghĩ có thể dạy cho lão đây thứ gì sao ?”.

Thiên không cười, lại nói: “Trong Tu Luyện Giới không phân biệt tuổi tác, ai giỏi hơn thì người đó làm thầy. Tôi nghĩ tôi thừa sức dạy dỗ ông, ngoài ra ông không nên coi thường người trẻ tuổi”.

Phong Cụt hứng thú nhìn thanh niên trước mặt, vẻ tự tin của Thiên làm gã cũng có chút khó hiểu, cậu nhóc này lấy đâu ra điều đó, có thể đứng trước mặt lão mà không bị còng tay hiển nhiên cũng chẳng phải người hời hợt hoặc điên khùng.

“Được! Nếu cậu chứng minh cậu giỏi hơn tôi thì tôi cũng không ngại bái cậu làm thầy. Nhưng nếu làm không được thì phải thả tôi ra, chúng ta đường ai nấy đi”. Phong Cụt thời trẻ nổi danh đầu óc bất thường và yêu thích cá độ, đối với lão hiện tại coi như một trận cá cược đi vậy.

Thiên hơi ngạc nhiên, nhưng liền gật đầu chấp nhận, trong óc đang nhảy số để nghĩ cách l·ừa đ·ảo lão già này.

Sau đó Thiên lấy ra từ trong Nhẫn Trữ Vật một thanh kiếm có đẳng cấp Tam Tinh, ném trên mặt cát.

“Bây giờ tôi với ông so việc xác nhận Vũ Khí, ông là Khí Sư Ngũ Tinh nên cũng không tính tôi bắt nạt người tàn tật phải không ? Ông có thể nói trước”.

Phong Cụt ngạc nhiên với việc Thiên biết bản thân mình từng là Khí Sư, nhưng lão cũng không nghĩ ra cậu có m·ưu đ·ồ gì với một người già tàn tật và sắp c·hết như lão. Phong Cụt cười xòa: “Nếu cậu biết tôi là Khí Sư thì hiển nhiên tôi chẳng cần phải nói trước, cậu có thể nói, tôi sẽ tự biết cậu có giỏi hơn tôi hay không”.

Thiên gật đầu, sau đó lại cầm thanh kiếm lên tay, cầm nó bước tới sát cửa nhà đá, giơ nó lên cao như muốn Phong Cụt có thể nhìn rõ.

Sau đó, Thiên mở ra Thần Nhãn, hai mắt biến thành vàng kim chăm chú nhìn thanh kiếm cậu đang cầm.



Trước mắt Thiên liền xuất hiện một màn sáng, tất tần tật thông tin của thanh kiếm hiện ra, thiên mỉm cười rồi từ từ đọc: “Kiếm này tên Trảm Phong, nguyên liệu chủ yếu là Thép Ngọc được nung đỏ trong lò rèn với thời gian bảy bảy bốn chín ngày để hoàn thành gia công. Sau đó sẽ chuyển sang giai đoạn rèn thép, các thớ thép được xếp chồng lên nhau, Khí Sư đã dùng Hỏa Linh Luân để nâng cao nhiệt độ từ từ, kèm theo đó dùng tổng cộng ba loại búa và chín loại phương pháp đập để loại bỏ tạp chất. Từng loại búa và phương pháp theo thứ tự …”.

“Sau đó kiếm chuyển sang giai đoạn tạo hình phôi kiếm, thép được gấp lại theo chiều ngang, chiều dọc nhiều lần, sau đó được Khí Sư dùng Thủy Linh Luân bao bọc nước thép ở cuối mỗi công đoạn. Thủy Linh Luân Khí Sư đã sử dụng rất đặc biệt, có thể điều khiển nhiệt độ tựa như Băng, làm cho nước thép trở nên tinh khiết nhất có thể trước khi thành hình”.

“Tiếp theo đến công đoạn tạo hình lưỡi kiếm, Khí Sư đã dùng Linh Luân Bản Mệnh Búa để ghè thép, sau đó chuyển sang một Linh Luân như Đục để tỉ mỉ tạo hình cho lưỡi kiếm. Tiếp theo Khí Sư sẽ bao bọc thanh kiếm này bằng một thứ nguyên liệu đặc biệt, tổ hợp giữa Đất Sét trộn với Đá ...”.

Phong Cụt nghe Tiếu Thiên nói, gật đầu liên tục, cậu thanh niên trước mặt tả việc rèn kiếm tới từng chi tiết nhỏ nhất, nhưng dù sao đó cũng chỉ là những kiến thức căn bản nhất, nó vẫn chưa thuyết phục được lão.

Thiên vẫn không dừng lại, nước miếng tung bay giảng giải rõ ràng sự hình thành của thanh Trảm Phong cho Phong Cụt nghe. Sau khi thấy đầu gã gật gật nhưng hai mắt vẫn còn bình thường thì Thiên mới quyết định bắt đầu thực sự “Trảm Phong”.

“Kiếm luôn có Linh Hồn! Khí Sư cấp cao có thể lắng nghe được âm thanh của mỗi một thanh kiếm! Ông có nghe được thanh kiếm này nói điều gì hay không ?”. Thiên ra vẻ thần bí hỏi Phong Cụt.

Lần này Phong Cụt thực sự bị Thiên làm cho dâng lên hứng thú. Trong truyền thuyết có những người nghe được âm thanh của kiếm, cách gọi khác của Thần Khí Sư. Lão lắc đầu, hỏi luôn: “Vậy nó đang nói gì ?”.

Thiên mỉm cười, bản tay giả vờ chạm nhẹ vào thanh kiếm: “Nó được khai sinh từ Thần Khí Sư Âu Dương Cẩu Tử, được tạo ra từ hai trăm năm về trước, từng qua tay của bảy đời chủ nhân. Đầu tiên nó được truyền lại cho con trai của Khí Sư, Âu Dương Hổ Tử, trong trận chiến với kẻ thù tại Kinh Đô thì chủ nhân nó c·hết đi, thanh kiếm bị kẻ thù đoạt được. Từ đó về sau nó trải qua hàng trăm trận chiến với chủ nhân mới, có thể kể đến hai chiến dịch mà chắc lão cũng từng nghe qua là “ Trận Trảm Thủ” và “Trận Loạn Long” chủ nhân nhờ nó đã dẫn đầu quân sĩ lấy đầu tướng địch giữa vạn quân, lưu danh trong sử sách”.

“Đúng rồi! Lão không nghe nhầm đâu, thanh kiếm này thực sự đã từng được Hướng Vấn Thiên, cường giả Đế Cấp trong truyền thuyết sử dụng. Sau đó Hướng Vấn Thiên ban nó cho đồ đệ của mình tên Nhất Quang Kiếm, tên tuổi đồ đệ thì không nổi danh như sư phụ nhưng hiện tại cũng đã là cường giả Linh Tôn, chưởng khống trong tay một Quân Đoàn của Vương Triều. Bởi vì thực lực đã quá mạnh nên Trảm Phong không được Nhất Quang Kiếm dùng nữa mà đặt tại kho tàng của bình bên trong phủ đệ xem như vật kỉ niệm. Sau đó thanh kiếm này tình cờ trở thành chiếm lợi phẩm của Đạo Tặc Thập Bước Vô Tung sau khi hắn tình cờ ghé thăm phủ đệ của Nhất Quang Kiếm”.

“Kế tiếp lão cũng mường tựa ra được phải không ? Thập Bước Vô Tung b·ị b·ắt rồi nhốt vào bên trong Thiên Phong Lao Ngục, Trảm Phong lại rơi vào tay lũ Cai Ngục, sau đó tình cờ bị đồ đệ tôi g·iết c·hết, thế nên nó hiện tại mới nằm ở đây. Thanh Kiếm trải qua thăng trầm vô cùng, nó bảo thời điểm nó vui vẻ nhất chính là lúc nó nằm trong tay Hướng Vấn Thiên, đánh khắp thiên hạ vô địch thủ, giúp nó mang trên người một màu sắc truyền kỳ. Hiện tại nó đang mong tôi sẽ tìm cho nó một Kiếm Khách thuần túy để làm chủ nhân mới”.

Nói tới khô cổ họng, Thiên đã cố gắng lược bỏ đi những thông tin dư thừa mà vẫn còn nhiều đến như vậy. Cậu vội lấy bên trong Nhẫn Trữ Vật ra một bình nước, chỉ mất một hơi để cho hết toàn bộ vào cổ họng khô nóng của mình.



Sau đó Thiên mới chú ý tới Phong Cụt đang há hốc mồm nhìn bản thân, rồi cậu cười tự tin: “Sao nào ? Đó là những thứ mà thanh kiếm đã nói cho tôi biết, ông không tin ?”.

Phong Cụt nghe vậy thì ngẩn ra, lão cũng quá khó khăn để tiếp nhận cái sự thật vừa diễn ra trước mắt. Nếu nói Thiên đơn thuần bịa ra một câu chuyện ma quỷ thế này thì không thể nào nó lại có cảm giác thật tới như vậy, từng câu từng chữ Thiên nói ra cứ như là cậu ta tận mắt chứng kiến việc đó.

Toàn bộ những nhân vật Thiên đã đề cập đến đều là nhân vật có thật trong lịch sử. Khí Sư Âu Dương Cẩu Tử sau này đã tu luyện lên tới Khí Sư Bát Tinh, những loại Linh Luân Thiên nói ra đều tương đồng với vị Khí Sư nọ, ngay cả thủ pháp rèn đúc cũng gần như giống nhau. Ngoài ra chuyện Thập Bước Vô Tung bị nhốt trong Thiên Phong Lao Ngục chỉ có một vài người biết rõ, vừa hay Phong Cụt là một trong số đó. Hình như lý do xộ khám của gã vì lỡ ă·n t·rộm một nhân vật không nên rớ tay.

Nhưng nếu Thiên nói thật, chẳng lẽ cậu ta đã đạt tới cấp Thần Khí Sư ?

“Tôi tin!”. Khó khăn, chần chừ lắm Phong Cụt mới nói ra, sau đó gã liền quỳ xuống đất, dập đầu: “Sư phụ! Xin nhận một lạy của học trò!”.

Ưu điểm của lão chính là dám cá dám chịu, tuyệt đối không trở mặt lật lọng.

Thiên mỉm cười, quả thực không uổng công cậu tốn nước miếng từ nãy đến giờ.

“Sư phụ! Ngài là Thần Khí Sư ?”. Phong Cụt ngẩng đầu lên, hai mắt tỏa ra ánh sáng, không có bất cứ Khí Sư nào không muốn trở thành Thần Khí Sư, Phong Cụt dù mất đi hai tay nhưng vẫn không mất đi hy vọng.

Thiên bước tới, tra chìa khóa vào ổ, sau đó cười nói: “Trước đó thì đúng, hiện tại không phải”.

Phong Cụt đứng lên, thắc mắc hỏi: “Ý sư phụ là gì ?”.

Thiên mỉm cười, tỏ ra thần bí nói: “Thiên cơ bất khả lộ!”.



“Ting! Nhiệm Vụ Hai hoàn thành tiến độ 1 / 5”.

“Đi thôi! Chúng ta cần giải cứu thêm tù nhân để có thể tìm cách ra khỏi đây”.

…..

Tín Phong Điện, lúc này đã hai giờ chiều, thời điểm Ngục Chủ Tín Phong muốn tổ chức một cuộc họp.

Bên trong đại điện to lớn, chính giữa một cái bàn dài nhưng chỉ có một thân ảnh cao lớn ngồi ngay trên chủ vị, một trăm cái ghế bành lót nhung xếp hai bên trái phải lại không có bất cứ một ai xuất hiện như mọi khi.

Ngục Chủ Tín Phong tên thật Dương Lỗi, thực lực đạt tới cấp 85 xưng hào Linh Tôn, thân hình cao lớn khoác áo giáp màu đen đang ngồi trầm ngâm, sau lưng hai tên đeo mặt nạ màu đen đứng hầu.

Đột nhiên Dương Lỗi đập tay xuống bàn một cái “Rầm!” mặt bàn bằng gỗ quý tan nát thành từng mảnh tung bay bên trong đại điện.

“Nhất Sát! Nhị Sát!”. Dương Lỗi hô lên, trong mắt tràn đầy lửa giận.

“Có thuộc hạ!”. Hai tên đeo mặt nạ đằng sau đáp lời, cung kính chắp tay.

“Tìm xem đám Cai Ngục đã đi đâu, phát sinh chuyện gì mà hiện tại còn chưa xuất hiện”.

“Tuân mệnh!”. Nhất Sát, Nhị Sát nói rồi sau lưng đồng thời hiện lên sáu cái vòng sáng, thân thể bọn họ nhoáng lên một cái đã biến mất không thấy.

Bên trong Tín Phong Điện, Dương Lỗi ngồi xuống, khuôn mặt gã có chút giãn ra, sau đó gã lấy trong người ra một cái Lệnh Bài màu tím đen. Thần niệm truyền vào bên trong, Dương Lỗi ra lệnh cho cả cơ cấu Tín Phong thực hiện một nhiệm vụ.

“Tất cả tập trung tìm kiếm Số Một đến Một Trăm, đặc biệt phải tìm ra được Số Hai, sống phải thấy người, c·hết phải thấy xác”.