Người Quen Gây Án

Chương 66: Đưa Cô Về




Nhưng một khi trả lời vấn đề như vậy, rất giống như nhận thua trong đoạn quan hệ này, mà hình như cô cũng không thích người không có kinh nghiệm, Chu Đình Trạo nghĩ.

Vận mệnh đã cho anh cơ hội này, Chu Đình Trạo bỗng nhiên cảm thấy bản thân thật sự trở thành tren nhóc không hiểu sự đời, muốn cho người mình yêu thấy, mình vẫn luôn trung thành.

“Ừm,” Anh nói, “Sau khi gặp em thì không phải nữa rồi.”

Lúc này đến lượt Tang Như ngây ngẩn cả người, mắt thường có thể thấy con ngươi cô phóng đại, cả người bị đáp án của anh kinh ngạc nói không ra lời, nhưng biểu tình Chu Đình Trạo nghiêm túc, nửa điểm cũng không giống đang nói giỡn.

Sau một lúc lâu, cô liếm liếm môi: “Lừa tôi đúng không?.”

“Không có.”

Tang Như khô cằn mà “À” một tiếng, dựa lưng vào ghế sau, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ. Cửa sổ xe thuỷ tinh ngăn bớt đi ánh sáng, cô có thể thấy thấy bóng dáng mờ mờ của mình phản chiếu trên kính đang cười.

Cố gắng kiềm chế khoé miệng đang cong lên, chợt cảm thấy Chu tổng nhìn như kinh nghiệm mười phần, lại ở trước mặt mình thừa nhận là thanh niên, những động tác câu dẫn của cô ở trước mặt anh cũng không tính là cái gì.

Chu Đình Trạo chỉ có thể thấy nửa bên mặt cô quay đầu đi, không nhìn rõ thần sắc của cô, càng không biết cô đang suy nghĩ gì, cũng không dám tùy tiện mở miệng, nửa đoạn đường còn lại trái tim vẫn treo trên cao.

Lạc Hà chạy xe đến cổng trường, chuẩn bị đưa Chu Đình Trạo về trước, ai ngờ thấy Tang Như cùng nhau xuống xe.

Anh mở cửa sổ xe xuống: “Em xuống đây làm gì?”



“Anh trở về trước đi.”

Lạc Hà nhìn cô, lại nhìn Chu Đình Trạo đứng bên cạnh, hình như đã hiểu được điều gì đó, thầm nghĩ: Con mẹ nó!

Trước khi phóng xe đi để lại làn khói, Lạc Hà còn để lại một câu: “Đi đây, các em chú ý an toàn.”

Lạc Hà đã rời đi, thấy Chu Đình Trạo còn đứng ngốc tại chỗ, Tang Như nói: “Không tiễn tôi đi về à ?”

Anh phục hồi tinh thần lại: “Có chứ.”

Chỗ Tang Như ở hiện tại cách cổng trường mất 5 phút đi bộ, đoạn đường này cũng không phải không có điểm cuối, tới dưới lầu nhà cô, kim đồng hồ lặng lẽ đi qua mười một giờ.

Tang Như quay người lại, giống như đang trêu ghẹo nói: “Anh có sợ không, muốn tôi đưa anh về lại không?”

Chu Đình Trạo sửng sốt, bất đắc dĩ nói: “Không cần.”

“Không có chuyện gì muốn nói với tôi à?”

Không khí lâm vào trầm mặc, Chu Đình Trạo nghĩ nghĩ, những lời muốn nói đan xen hỗn tạp vào nhau, làm anh không biết nên mở lời như thế nào.