Tang Như thấy anh không nói lời nào, lại nghĩ tới anh cùng mình đang trong mối quan hệ gì, mới chỉ nói về tình dục không nói đến tình yêu, sau đó mở miệng nói: “Đương nhiên, quy tắc của người trưởng thành cũng thế.”
Chu Đình Trạo sao biết dụng ý của cô, nói: “Quy tắc tồn tại chính là để con người tuân thủ, nhưng mà, cũng dùng để…”
“Để phá vỡ.” Tang Như nói.
Chu Đình Trạo nhìn ánh mắt trong suốt của cô, giờ phút này hai người có suy nghĩ giống nhau.
Cửa xe đột nhiên vang lên, Lạc Hà mở cửa thấy bọn họ, “A” một tiếng: “Sao tài xế đi rồi mà các em vẫn không đi.”
Tang Như: “Anh mua cái gì vậy?”
Lạc Hẹ đeo xong đai an toàn: “Không phù hợp với trẻ em.”
“Áo mưa?”
Lạc Hà ho khan: “Rượu!”
“À,” Tang Như nói, “Không thú vị.”
Lạc Hà bỗng nhiên nghiêm túc nói: “Bây giờ các em còn nhỏ, yêu sớm không sao cả, còn những chuyện khác, không nên làm thì đừng làm, hiểu không?”
Chu Đình Trạo: “Vâng.”
Tang Như cười cười: “Rất ra dáng người anh trai đấy.”
Lạc Hà khởi động xe, “Ha Ha” hai tiếng.
“Này, đừng nói là anh vẫn còn xử nam đấy?” Tang Như chân thành nói.
Lạc Hà nhất thời trừng mắt: “Em câm miệng ngay!”
Chu Đình Trạo không biết xuất phát từ xúc động gì, bỗng nhiên che lại miệng Tang Như, thấp giọng nói: “Đừng nói nữa.”
Lòng bàn tay bỗng nhiên ướt át một chút, Tang Như nhẹ nhàng liếm tay Chu Đình Trạo, rồi sau đó nâng đôi mắt lên nhìn anh, có vẻ đặc biệt thành thật, ngoan ngoãn gật đầu.
Chu Đình Trạo trong lòng vừa động, buông tay ra, ai ngờ Tang Như tới gần anh nói: “Anh cũng thế à?”
Chu Đình Trạo:…
Khi anh bước lên con thuyền này, càng về sau phải chăng anh phải đón khách quá nhiều, anh vốn không suy nghĩ phạm trù vấn đề, hiện tại lại nghe một câu hỏi nửa nói đùa nửa nghiêm túc này.
Trên mặt Chu Đình Trạo căng thẳng, xoang mũi phát ra âm thanh “Ừm”.
Nhưng cuộc tra hỏi cũng không kết thúc ở đáp án khẳng định này. Lạc Hà vẫn ngồi đằng trước, Tang Như đem âm lượng duy trì ở mức chỉ có cô cùng Chu Đình Trạo mới có thể nghe thấy được.
Cô nhướng mày hỏi: “Trước đây cũng thế à?”
Còn có trước đây nào sao?
Có thể thẳng thắn thoải mái bắt đầu mối quan hệ bạn tình, trong lòng hai người đều âm thầm hiểu rõ mà không nói ra, đối phương đều là tay già đời. Tang Như có khi sẽ đùa giỡn gọi anh là thiên phàm quá tẫn*, cái gì cũng biết, Chu Đình Trạo cũng chưa từng nói rõ.
(*) Ngàn buồm qua: Lấy ý từ cụm THIÊN PHÀM QUÁ TẪN [千帆過盡]: Mấy ngàn con thuyền đều đã trải qua hết. Ví như sự từng trải rất nhiều sự việc, nếm trải đủ gió táp mưa sa