Người Quen Gây Án

Chương 67: Đừng Tức Giận




“Được rồi, nghỉ ngơi thôi, thứ hai gặp lại.” Cuối cùng anh nói.

Cho anh cơ hội lên tiếng, anh liền nói một câu như vậy, Tang Như cong môi nói: “Chỉ sợ ngày mai đã gặp rồi.”

“Hửm?”

Hai nữ sinh lần trước tìm hiểu về dây tơ hồng, thế nhưng lại nghĩ chuyện bọn họ thuận miệng bịa chuyện là thật, muốn hai người bọn họ cùng đến chùa thắp nhang xin bùa, phù hộ thi đại học tất cả đều thuận lợi.

Tang Như thuật lại lời thỉnh cầu của hai nữ sinh trong bữa tiệc liên hoan, lại hỏi: “Sao đây, anh đi không?”

“Đi,” Chu Đình Trạo nói, “Đi để trọn vẹn cho lời nói dối của chúng ta.”

Tang Như nói: “Anh thật sự rất am hiểu việc này.”



Lại bị cô đâm cho một nhát, Chu Đình Trạo nhìn cô chăm chú, môi hé mở, nhưng cũng không nói gì.

“Muốn nói gì?”

Một hai cô phải nói vài lời đả kích anh, mới bằng lòng có chút gợn sóng, tính cách Chu Đình Trạo ngoan cô, còn không biết học từ ai.

Tang Như giương mắt nhìn anh, thấy ánh mắt anh như hàm chứa thiên ngôn vạn ngữ, ngoài miệng lại im miệng không nói lời nào, chợt cảm thấy không thú vị, ném xuống câu “Không nói thì thôi”, liền xoay người muốn đi.

Đi tới cầu thang, phía sau đột nhiên truyền đến một trận bước chân dồn dập, ngay sau đó cổ tay bị người chặt chẽ nắm lấy.



“Từ từ.”

Tang Như cong môi cười thầm, xoay người lại làm bộ bình tĩnh, im lặng chờ anh mở lời.

Đèn cảm ứng trong hành lang được gắn sau chỗ ngoặt, chỉ có ánh sáng mỏng manh chiếu đến nơi đây, cả người Chu Đình Trạo cơ hồ biến mất trong bóng tối, làm người thấy không rõ anh đến tột cùng đang suy nghĩ cái gì.

Sau một lúc lâu, anh rốt cuộc nói: “Đừng tức giận nhé, được không?”

Tang Như: “Tôi có thể tức giận việc gì?”

Lực nắm trên cổ tay lặng yên biến lớn, Tang Như cảm thấy không thoải mái mà lắc lắc cổ tay. Chu Đình Trạo chỉ nghĩ cô muốn tránh ra, chợt nắm chặt kéo cô qua, càng thêm gần sát với mình.

Hương thơm chui vào trong mũi, trở thành vũ khí sắc bén lay động nhân tâm, Chu Đình Trạo hơi hơi cúi đầu, môi cọ đỉnh đầu của cô: “Không cần như vậy, là tôi không tốt.”

“Chỗ nào không tốt?”

“Không nên giấu em, không nên giấu em việc tôi cũng đến nơi này”

Tang Như bỗng nhiên nghĩ đến chuyện gì: “Vậy làm thế nào anh biết tôi không phải là “tôi” của hiện tại ?”

Trong lòng Chu Đình Trạo cả kinh, do dự nói: “Anh đoán, sau đó nhân lúc em bị bệnh, hỏi ra …”

“Cái gì?!” Không nghĩ tới còn có vụ này, Tang Như tức giận nói, “Anh còn lợi dụng lời của tôi!”