Người Dấu Yêu

Chương 518




Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 518 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!





****************************









CHÚC MỪNG ÔNG, LẠI MỘT LẦN NỮA CÓ ĐƯỢC CON GÁI YÊU!

Sau khi Ôn Nhĩ Hoa ra lệnh, quản gia Ôn nghe lời đi ra cửa.





Ôn Tri Diên co quắp trên mặt đất, nét mặt vô cùng đau đớn.





Cô ta lắc đầu, câm lặng thút thít, nước mắt chảy ra tự nhiên không kìm lại được.





Rốt cuộc bà Liên cũng không đành lòng, lau khóe mắt, đi đến phía trước rồi ngồi xuống, nhẹ nhàng lau gò má của Ôn Tri Diên, “Con gái, về nhà với mẹ thôi.”





Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên bà ta tự xưng là mẹ trước mặt Ôn Tri Diên.





Đây là con gái của bà ta, mỗi lần gặp nhau chỉ có thể nghe nó gọi mình là dì Liên. Người chưa làm mẹ nhất định không thể hiểu được nỗi đau xót nhẫn nhịn đó.





Ôn Tri Diên đau đến co giật, cô ta muốn tránh né sự đụng chạm của bà Liên nhưng chẳng còn sức, chỉ có thể dùng móng tay mạnh mẽ khẩy vụn đá xanh trên mặt đất, vừa thù hận vừa bất lực.





Nghiên Quân cũng không nhịn nổi mà thở dài một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn Ôn Tĩnh Hoằng, có vẻ không vui, “Tôi tưởng các người thương Diên Diên nhiều lắm, hóa ra cũng chỉ như vậy. Con bé bị thương nặng đến thế, chẳng lẽ…”





“Ông Nghiên!” Đầu ngón tay của Ôn Nhĩ Hoa gõ xuống mặt bàn, cắt đứt lời nói tự phụ của ông ta, “Cô ta có bị thương nặng hơn nữa thì cũng là tự làm tự chịu. Đương nhiên là con ai người nấy thương, ông không nỡ để cô ta bị thương thì ngẫm lại xem đã đối xử với con cháu nhà họ Ôn tôi thế nào? Em trai tôi không truy cứu là vì nó nhân từ. Nếu ông còn tiếp tục lên mặt, chi bằng chúng ta cùng bàn về chi phí những năm này nhà họ Ôn đã nuôi nấng và dạy dỗ Ôn Tri Diên cho ông, liệt kê thành hóa đơn để ông xem qua nhé?”





Bà vừa dứt lời, người tinh ý đều nhìn thấy ông cụ Ôn Sùng Lễ vô cùng đồng tình… khẽ mím môi gật gù.





Nếu nhà họ Ôn đưa ra chi phí, e rằng cả nhà họ Nghiên cũng không đền nổi.





Những thứ họ dành cho Ôn Tri Diên không chỉ có trợ giúp về mặt tiền bạc!





Nghiên Quân lại một lần nữa không thể phản bác, ông ta mất sạch mặt mũi, từ từ nhìn về phía Nghiên Thời Thất, do dự vài giây rồi nói bóng gió: “Tiểu Thất à, hôm nay chúng ta đưa Diên Diên về trước, nếu con vẫn đồng ý quay về, ba sẽ đặt đồ của con ở phòng cho khách trên tầng hai, con xem…”





“Cô ấy sẽ không quay về, đồ đã mang đi rồi, không cần ông Nghiên lo!” Lời này là Tần Bách Duật nói.





Nghiên Thời Thất không lên tiếng, ánh mắt nhìn xoáy vào Nghiên Quân.





Người cha nuôi nấng cô hai mươi tư năm, lúc chuẩn bị đưa Ôn Tri Diên đi, còn dặn dò lại một câu, bảo cô dọn vào phòng cho khách, nhường chỗ cho Ôn Tri Diên.





Ông coi cô như khách, hơn nữa còn phân chính và phụ rất rõ ràng.





Không chào tạm biệt, không áy náy, không lưu luyến, không nhắn nhủ.





Nếu không phải trước đó anh Tư đã sai người mang tất cả đồ đạc của cô đi thì giờ phút này cô sẽ sượng sùng biết bao!





Nghiên Thời Thất yên lặng nhìn ông ta, sau đó bật cười thành tiếng.





Ánh mắt của cô vẫn trong veo như cũ, ánh nước lấp lánh ý cười, lộ ra gợn sóng dập dềnh.





Cô nói: “Ông Nghiên, chúc mừng ông lại có được con gái yêu.”





Viền mắt của Nghiên Quân đỏ lên vì câu nói này của cô.





Quả thật ông từng thương yêu Tiểu Thất, nhưng suy cho cùng, so với máu mủ ruột thịt thì vẫn còn có khoảng cách khác máu tanh lòng.






Khóe môi ông giật giật như muốn thốt lên điều gì đó, nhưng Nghiên Thời Thất đã mỉm cười dời mắt đi, không nhìn đến ông ta thêm một lần nào nữa.





***





Ôn Tri Diên được khiêng ra khỏi phòng, bộ đồ ngủ bằng nhung màu hồng nhạt bẩn thỉu, trước ngực và đầu gối dính máu, ống quần lấm lem bụi. Đọc truyện tại Vietwriter.vn





Ông Nghiên cố hết sức dìu cô ta đi, vừa bước ra khỏi cửa phòng đã trông thấy quản gia Ôn xách va li đứng ở hành lang chờ bọn họ.





Đồ đạc của Ôn Tri Diên chỉ có một cái va li này. Những thứ khác đều là của nhà họ Ôn, cô ta không có quyền mang theo một xu một cắc nào.





Trời bên ngoài đã nổi gió lạnh, thổi loạn lòng người đa đoan, lạnh buốt má đào ẩm ướt.





Trước khi quản gia Ôn đóng cửa, Ôn Tri Diên nhào ra khỏi lồng ngực của ông Nghiên.





Đầu gối đau không thể bước đi, cô ta ngã quỵ xuống đất. Cơn gió rét thấu xương đánh tỉnh phần nào ý thức của cô ta…