Người Dấu Yêu

Chương 519




Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 519 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!





****************************









CON CÓ BIẾT MÌNH THẢM HẠI BIẾT BAO KHÔNG?

Ôn Tri Diên nghiến răng chịu đựng cơn đau đớn dữ dội, lảo đảo nhào đến bậc thang của tứ hợp viện. Trước khi cánh cửa khép lại, cô ta nhìn thấy Đoan Mộc Lam Nhã lặng lẽ xuất hiện sau lưng quản gia Ôn.





Cô ta nức nở tiến về phía trước, hai tay đẩy cánh cửa gỗ, khóc khàn giọng, “Đừng mà, con không đi, mẹ ơi, mẹ ra đây đi, mẹ không cần con nữa sao? Quản gia Ôn, ông để tôi vào, ông để tôi vào…”





Cánh cửa gỗ chỉ chừa lại một khe hở nhỏ, hiện ra hai gương mặt đang cùng rơi lệ ở trong và ngoài cửa.





Đoan Mộc Lam Nhã đặt tay lên cánh cửa, mất hết sức lực, chỉ câm lặng khóc, nhìn đến tuyệt vọng.





Ngoài cửa, tiếng khóc của Ôn Tri Diên đã thu hút không ít người qua đường vây xem.






Sau lưng cô ta, Nghiên Quân bị đẩy ra hít thở khó khăn, kìm nén sự khổ sở dâng tràn.





Bà Liên không ngừng kéo Ôn Tri Diên về cạnh mình, vừa giận vừa gấp gọi, “Con gái, về nhà với mẹ, chúng ta đi về, đây không phải nhà của con, không cần cầu xin bọn họ, đừng khóc nữa…”





Lúc Ôn Tri Diên bị bà Liên kéo đi, hai cánh cửa gỗ bất ngờ đóng chặt lại ngay trước mắt. toàn thân cô ta run lên, không cam lòng tiếp tục đập cửa, “Mẹ, mẹ mở cửa đi, đừng bỏ rơi con, con là Diên Diên đây mà… Mẹ ơi…”





Cô ta đập cửa rất mạnh, khóc lóc thảm thiết, nhưng cánh cửa gỗ kia giống như ranh giới không thể sụp đổ, ngăn cách rõ ràng bọn họ ở hai đầu chân trời.





“Con gái, con còn muốn làm loạn đến bao giờ? Bà ta không phải mẹ của con, mẹ mới là mẹ con! Rốt cuộc con có tim không, nhiều năm như vậy…”

Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn

Bà Liên vừa dứt lời, bàn tay đang đập cửa của Ôn Tri Diên đột nhiên vung lên, xô thẳng bà ta ra. Cô ả khóc rống lên: “Bà tránh ra! Đều tại các người! Đều tại các người! Vì sao lại đến nhà họ Ôn, rốt cuộc thì vì sao các người lại đến nhà họ Ôn? Tôi đã bảo các người đừng xuất hiện trước mặt người nhà họ Ôn, vì cớ gì các người không nghe, vì cớ gì không nghe hả? Bây giờ các người hài lòng chưa? Tôi bị đuổi khỏi nhà họ Ôn, tôi chẳng còn gì hết, bây giờ các người hài lòng chưa?”





Bà Liên liên tục bị cô ta đẩy lùi về sau, nếu không phải Nghiên Quân tiến lên đỡ, e rằng bà ta đã ngã xuống đất rồi.





Nghiên Quân giận dữ nhìn Ôn Tri Diên nhếch nhác như vậy còn không quên đau khổ van nài, bèn điên tiết tiến về phía trước, nhất thời mất khống chế, tát cho cô ta một cái, “Con im mồm cho ba! Bà ấy là mẹ con, chúng ta đến nhà họ Ôn còn chẳng phải là vì đứa con gái ngỗ ngược như con hay sao! Nếu không phải vì đến thăm con, nhà họ Ôn mở tiệc mời chúng ta tới, còn lâu chúng ta mới tới! Ôn Tri Diên, lương tâm của con bị chó ăn rồi à? Con tưởng rằng cầu xin nhà họ Ôn là con có thể trở về được hay sao? Con là con của nhà họ Nghiên, có khí phách một chút có được không hả? Con nhìn lại bản thân đi, con đau khổ cầu xin để đổi lấy cái gì, chẳng khác nào một con chó đi lạc bị người ta đuổi khỏi cửa, con có biết mình thảm hại đến thế nào không?”





Ôn Tri Diên bị đánh đến đần độn, cũng bị mắng đến hóa ngu.





Bà Liên ở bên cạnh bị cô ta đẩy trật chân, mắt cá chân truyền đến cơn đau dữ dội.





Nhưng khi bà ta thấy Nghiên Quân đánh Ôn Tri Diên thì vẫn đau lòng, tập tễnh bước về phía trước, ôm lấy Ôn Tri Diên đang ngã ngồi dưới đất vào lòng rồi trừng mắt: “Nghiên Quân, ông đánh con bé làm gì. Có giỏi thì ông đi đánh người nhà họ Ôn đi. Tất cả là lỗi của bọn họ, không thể trách con gái được!”





Dứt lời, bà ta nhẹ nhàng vỗ lưng Ôn Tri Diên vuốt ve an ủi, “Con gái à, đừng khóc nữa, về nhà với mẹ. Mẹ hứa với con, những thứ họ Ôn có thể cho con, nhà họ Nghiên chúng ta cũng sẽ không thiếu nửa phần, có được không? Trời lạnh rồi, chúng ta về thôi. Ở Lệ Thành vẫn còn có em trai con nữa, con không muốn gặp thằng bé sao? Sau này gia đình bốn người chúng ta sẽ sống thật tốt, nhất định không để con chịu khổ, ngoan nhé, con gái của mẹ!”





Cảm xúc của Ôn Tri Diên vô cùng kích động, cộng thêm cái tát của Nghiên Quân nên nhất thời không chịu nổi, cuối cùng ngất xỉu trong lòng bà Liên.





Lần này, có lẽ là ngất xỉu thật sự…