Người Dấu Yêu

Chương 517




Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 517 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!





****************************









HÌNH NHƯ LÔI DUỆ TU ĐANG TRANH GIÀNH TÌNH CẢM!

Tiếng khóc thảm thiết của Ôn Tri Diên cuối cùng vẫn không thể lay chuyển thái độ của người nhà họ Ôn để tha thứ cho cô ta.





Cô ta nhếch nhác nằm bò dưới đất khóc lóc, không một ai tiến về phía trước đỡ dậy, kể cả ông Nghiên và bà Liên.





Tuy nét mặt đờ đẫn của bọn họ đã giảm bớt nhưng trong lòng vẫn nhói đau như kim châm.





Cho dù họ có muốn đứng ra che chở cho cô ta, thì hóa ra lại hoàn toàn vô nghĩa.





Đứa bé này sao lại nói ra những lời như vậy được chứ.





“Được rồi!” Đúng lúc này, Ôn Nhĩ Hoa mới day trán, lên tiếng nói. Dường như bà rất đau đầu, giữa hàng lông mày được chăm sóc kĩ lưỡng kia hiện lên hai nếp nhăn, “Nói nhiều vô ích, chú Ôn, vào phòng thu dọn đồ đạc của cô ta, nhân tiện có ba mẹ người ta ở đây, cùng tiễn ra sân bay cả thể đi.”





“Đừng mà, bác Cả, đừng đưa cháu đi…”





Ôn Nhĩ Hoa đã phát ngôn, đồng nghĩa với việc sẽ không còn một cơ may nào để xoay chuyển được nữa.





Ôn Tri Diên hoàn toàn hoảng loạn!





Cô ta còn muốn bò qua nhưng vì hành động này mà mảnh vỡ càng cắm vào sâu vào đầu gối hơn, từng cơn đau đớn thấu tim làm cô ta ngã nhào ra đất.





Cô ta lắc đầu, mấp máy khóe môi, câm lặng thì thào, nước mắt rơi đầy đất dần dần khô cạn không để lại dấu vết.





Những giọt nước kia không khác nào thân phận và địa vị cô ta sống chết nắm giữ trong nhà họ Ôn trong những năm qua, giờ phút này đều trở về vạch xuất phát.





Ôn Tranh ngồi trên xe lăn nhìn cảnh tượng này không chớp mắt, không đau khổ, cũng không hả hê.





Trong mắt cô, sự trừng phạt mà Ôn Tri Diên phải nhận vẫn còn chưa đủ.





Dù sao cũng là gia đình dòng dõi Nho gia, quân tử đúng mực, đến cả việc khiển trách định tội cũng nhẹ tênh như vậy.





Đưa Ôn Tri Diên về nhà họ Nghiên, vậy còn những nỗi thống khổ của cô thì sao? Chuyện cô suýt mất mạng thì sao? Cớ gì không ai đề cập đến?





Ôn Tranh siết chặt tay vịn xe lăn. Cô không muốn can thiệp vào cách làm của người nhà họ Ôn, chỉ là dựa vào chiều hướng của tình thế, cô càng cảm nhận rõ ràng, người họ Ôn vẫn còn nương tay.





Thôi vậy!





Đã như thế, xem ra cô vẫn phải dựa vào chính mình.





Tai nạn xe năm đó khác thường như vậy, căn bản cô không gửi gắm hi vọng vào nhà họ Ôn. Có lẽ từ sâu thẳm trong lòng, họ không hề tin rằng Ôn Tri Diên lại ra tay với cô.

Đọc truyện tại Vietwriter.vn

Nét mặt Ôn Tranh rất lạnh lùng, năm năm này cô sống những ngày tháng nửa người nửa quỷ, thà chịu đựng nỗi khổ tha hương, cũng không tìm đến bất cứ ai để thổ lộ.





Có lẽ là vì ánh mắt cô đong đầy cảm xúc, nên đột nhiên có một luồng hơi ấm áp lên mu bàn tay của cô. Men theo cảm giác ấy, cô nhìn qua thì trông thấy đầu ngón tay thon dài mảnh khảnh như lá liễu đang nhẹ nhàng gạt ngón tay cứng ngắc của cô ra, vuốt ve rồi nắm lấy tay cô.





Lòng bàn tay ấy vừa mềm vừa ấm áp, xua tan mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay cô. Ôn Tranh ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy nỗi xót xa ân cần trong cặp mắt hạnh, cùng với sự dịu dàng và quan tâm không hề che giấu.





Đó là em gái của cô!





Ôn Tranh lập tức nắm chặt tay Nghiên Thời Thất, nét mặt tức khắc dịu đi.





Trước mặt rất nhiều người ruột thịt ở nhà họ Ôn, người thật sự hiểu được cảm giác của cô chỉ có duy nhất Nghiên Thời Thất.





Mắt cô sáng lên, đuôi lông mày đượm ý cười, đời này có em gái là đủ rồi.





Sau đó, cô còn chưa kịp dời mắt khỏi khuôn mặt Tiểu Thất thì bàn tay còn lại cũng bị người khác nắm lấy.





Không giống lòng bàn tay nóng ướt của Tiểu Thất, đây là lòng bàn tay khô ráo dày rộng có thể khiến cho cảm giác bình yên dâng lên từ tận đáy lòng.





Ôn Tranh quay đầu, dở khóc dở cười nhìn Lôi Duệ Tu, anh góp vui làm gì cơ chứ.





Tình cảnh này làm cô giống như một đứa bé được dắt tay hai bên trái bên phải. Dù động tác buồn cười nhưng thật sự đã khiến cõi lòng lạnh lẽo của cô không ngừng dâng lên niềm xúc động.





Mà Nghiên Thời Thất đứng cạnh xe lăn cũng thoáng bắt được động tác của Lôi Duệ Tu, khóe miệng bất giác run run.





Không biết có phải ảo giác hay không nhưng hình như cô nhìn thấy trong mắt của anh có… ý định tranh giành tình cảm!