Người Cũ Là Em Chồng

Chương 13






Linh lúc này đã đi lấy xe xong, đợi mãi mà chưa thấy tôi ra nên quay vào tìm, thấy tôi cứ lấm la lấm lét thì hỏi:

– Chị Thùy, chị đang dòm ai vậy?
Tôi quay lại bịt lấy miệng Linh rồi nói nhỏ:
– Em về trước đi nhé, chị đột nhiên nhớ ra mình bận chút việc.
Linh từ từ gỡ tay tôi ra, bắt đầu hiểu chút vấn đề nên cũng hạ tone giọng xuống:

– Việc gì vậy ạ? Sao ban nãy em không nghe chị nói gì cả?
– Ừ! Chị mới nhớ ra đó. Việc quan trọng lắm đấy. Nên em về trước đi nhé.

Thấy tôi đã nhất quyết như thế, con bé cũng không ý kiến nữa, chỉ vâng một tiếng rồi ra về trước. Linh về được một lát, ở đây hai kẻ kia ngày một diễn những trò tình cảm hơn, mẹ kế từ ghế mình đi qua chỗ Vỹ, ngồi dính sát vào nhau rồi đưa tay sờ mó anh ta. Nào là mắt, mũi miệng,… Chả thiếu điểm nào. Rồi còn sờ bụng, bóp tay bóp chân tên kia nữa. Gã ấy thì ngoan ngoãn như cún, mặc bà làm trò xằng bậy. Giờ hai năm rõ mười rồi nhé, hai người kia hẳn là có quan hệ trai gái mập mờ.

Tôi nhìn một màn này mà cảm thấy lố bịch không thể chịu được. Tính ra Vỹ phải đáng tuổi con của bà ấy, vậy mà vẫn có thể cặp kè với nhau. Chuyện này mà để ba chồng tôi hay thì chẳng biết ông sẽ làm gì bọn họ nữa. Nghĩ đến đây tôi lại có chút sợ, lỡ may ông ấy lên cơn thịnh nộ rồi cho người làm hại Vỹ thì sao. Cái này rất có khả năng nhé. Dạo này trên báo cứ nham nhảm ra. Đàn ông khi ghen thật sự đâu thua kém phụ nữ.

Chẳng nhớ là bản thân mình đã phải nhìn hai người kia tình tứ trong bao lâu, mãi một lúc sau, hình như mẹ kế chồng tôi nhận được cuộc điện thoại của ai đó nên nhanh chóng đứng dậy, bỏ lại tình nhân trẻ một mình mà ra về. Lúc đi bà ấy còn lưu luyến hôn chùn chụt lên má tên kia mấy cái. Tôi nhìn mà nổi hết da gà.

Mẹ đi rồi, tôi nhanh chóng di chuyển lại bàn của Vỹ, gã ấy chả lấy làm bất ngờ với sự hiện diện của tôi. Thậm chí còn tự nhiên nói:

– Uống thêm gì không?

Tôi đâu dư hơi mà vòng vo với anh ta, chỉ trực tiếp ngồi xuống:

– Anh có biết người phụ nữ kia là ai không?

Kẻ ấy vẫn cái kiểu cười cợt xem trời bằng vung mà đáp:

– Mẹ chồng cô đúng không?
– Vậy mà anh còn dám qua lại à?

Vỹ nhếch môi 1 cái:

– Tại sao tôi lại không dám?
– Thế anh có biết ba chồng tôi là ai không?
– Biết.
– Anh không sợ mối quan hệ bất chính của hai người sẽ bị ba chồng tôi phát hiện hả? Đến lúc đó, anh nghĩ ông ấy sẽ làm gì mình.

– Tôi không sợ.

– Anh bị điên rồi. Bộ anh chỉ vì tiền mà có thể bất chấp tất cả sao?

– Đúng. Chúng ta cùng 1 hạng người mà.

Vỹ chỉ nói một chữ như vậy rồi vội vàng đứng lên:

– Tôi còn cuộc hẹn với người khác nên xin phép đi trước. Chầu cà phê này xem như con dâu tập đoàn Hoàng Gia mời tôi vậy. Cô giờ giàu như thế sẽ không tiếc tiền với người cũ như tôi chứ.

Đi được vài bước, anh ta quay về phía tôi, cúi người, nhỏ giọng bên tai tôi:

– Thật ra tôi không chỉ hứng thú với mẹ chồng cô đâu, ngay cả cô nếu sau này muốn vẫn có thể tìm tôi. Dù sao chúng ta cũng từng tốt đẹp như thế, tôi sẽ giữ cho cô 1 chỗ ưu tiên.

Tôi lườm một cái thật dài với Vỹ:

– Tôi không thèm.

Kẻ đó nhìn tôi từ trên xuống dưới, ánh mắt cố tình ra vẻ đểu cáng:

– Chuyện chưa xảy ra, đừng nói trước một cách tùy tiện như thế.

Nói rồi Vỹ quay gót rời đi, bóng lưng ấy vẫn cao ngạo như nhiều năm về trước. Đến giờ phút này, bản thân tôi vẫn thật sự không hiểu. Một kẻ ngông nghênh như Vỹ sao lại có thể chọn cái nghề ghê tởm này.

Vỹ đi rồi, tôi cũng chẳng còn lý do gì để tiếp tục ở lại. Vụ ngày hôm nay bản thân phát hiện đâu phải là việc nhỏ. Nếu mọi chuyện vỡ lỡ, Vỹ có thể sẽ gặp nguy hiểm còn gia đình tôi cũng rơi vào cảnh tan cửa nát nhà.

Vì thế nếu Vỹ không chịu hợp tác thì tôi đành tìm mẹ kế để khuyên ngăn vậy. Dẫu sao tôi cũng chẳng muốn làm to chuyện. Từ lâu, tôi đã xem nơi nay là nhà. Mọi người ở đây là người thân. Bọn họ lao đao, tôi cũng chả vui vẻ gì.

Vậy là ngay tối ngày hôm đó, tôi đã đề nghị được nói chuyện riêng với mẹ kế của chồng. Bình thường tôi không tránh né thì cũng qua loa để ít phải tiếp xúc nhiều với bà. Hôm nay lại chủ động hẹn riêng khiến mẹ vô cùng sửng sốt, thậm chí bà còn phải hỏi đi hỏi lại tôi vài lần để xác định.

Và cuối cùng chúng tôi đã có một cuộc hẹn ngoài sân, hẹn sau giờ cơm nhưng tôi cũng phải đợi bà đến tận 1 tiếng sau, mới thấy bóng dáng thướt tha của mẹ kế xuất hiện.

Có lẽ mẹ cũng đoán ra tôi muốn riêng tư như thế này thì sẽ chẳng có chuyện gì tốt đẹp nên từ đầu đã thể hiện thái độ rất rõ ràng với tôi:

– Nói đi, có chuyện gì?

Tôi cũng muốn giải quyết mọi chuyện nhanh chóng nên đi ngay vào vấn đề:

– Chuyện của mẹ và Vỹ, mẹ tính sao đây ạ.

Nghe đến đây, mẹ kế lập tức quay người lại nhìn tôi. Dù trong đêm tối nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt bà nhìn mình có bao nhiêu là bất ngờ:

– Cô nói cái gì cơ?

– Sáng nay con có đi cà phê cùng bạn bè trong lớp, vô tình nhìn thấy hai người ở đó.

Tôi nói đến đây, bà liền lo lắng nhìn ngó trước sau:

– Chuyện này, cô đã nói cho ai biết rồi.

– Con vẫn chưa. Nhưng mẹ đúng gặp Vỹ nữa, để ba biết thì không hay đâu ạ.

– Chuyện này chỉ có cô và tôi biết, tôi im lặng, cô im lặng thì làm sao ông ấy biết.

– Sao mẹ có thể làm chuyện đó sau lưng ba được ạ?

– Tôi muốn làm gì sau lưng ông ấy là việc của tôi. Còn cô tốt nhất là biết giữ mồm giữ miệng. Tôi không cần biết cô làm sao biết được mối quan hệ giữa tôi và Vỹ. Nhưng nếu cô đúng đến Vỹ, tôi sẽ khiến cô khổ sở đấy.

– Con! Mẹ!mẹ!

Bà không cho tôi có thêm bất cứ lời nói nào đã lập tức quay vào trong, ngay cả cơ hội khuyên ngăn cũng từ chối cho tôi thực hiện. Xem ra cách khuyên giải đối với 2 người đó là vô vọng. Vậy tôi có nên báo chuyện này cho ba chồng biết không. Nếu mọi chuyện vỡ lẽ ra thì chả biết điều gì sẽ đến với gia đình tôi nữa.

Trong lúc tôi đang đắn đo, chưa tìm được cách thấu tình đạt lý thì hai người kia có vẻ ngày càng lộng hành, vào ngày tụ họp thường niên của giới nhà giàu tại nhà tôi, nhận lúc ba không có nhà, mẹ đã mời Vỹ tham gia bữa tiệc. Cả buổi xem ra ai cũng cảm thấy vui vẻ, chỉ có tôi là buồn thay cho ba chồng vì bị vợ phản bội.

Tôi không vui nên cũng chẳng có tâm trạng giao lưu với ai mà thật ra thì bọn họ cũng làm gì muốn nói chuyện với tôi. Buổi tiệc này vợ chồng tôi hiện diện thật ra là cho đủ hình thức. Chứ từ đầu đến giờ cả hai đều đứng xa hậu trường, ngay cả giọng mc còn lúc được lúc mất.

Sau khi xong phần lễ, đến phần tiệc, đồ ăn được mang lên thì vũ đã không chịu đứng yên cùng tôi nữa mà chạy lăn xăn đến mấy gian thức ăn. Tôi sợ anh gây ra chuyện rồi lại bị những người ruột thịt mắng nên vội theo cùng để trông.

Và cũng lúc này Vỹ đã đi đến chỗ tôi.

– Từ nãy giờ cô trốn ở đâu mà tôi không thấy.

– Thấy tôi làm gì? Chả lẽ anh muốn tôi phải mắt thấy tai nghe thứ tình cảm xấu xa của anh và mẹ chồng tôi à.

– Sao tôi nghe giọng cô chua lè thế.

– Đối với những thành phần mình chán ghét thì việc gì mình phải ngọt ngào.

– Thật không? Hay cô đang ganh tỵ với mẹ chồng của mình.

– Sao tôi phải ganh ty. Anh đừng tưởng mình hay ho. Loại trai bao như anh tôi ra đường là hốt được cả rổ.

Vỹ chẳng lấy gì làm tức giận vì câu nói vừa rồi. Anh ta vẫn nhã nhặn gắp đồ ăn bỏ vào đĩa rồi chầm chậm nhả từng chữ vào tai tôi:

– Tôi hy vọng những gã trai bao của cô sau này sẽ làm tốt hơn tôi lúc trước.

Nghe đến đây thì máu huyết trong người tôi đã không thể nào lưu thông nổi, tôi tức giận mắng:

– Vô sỉ.

Tên đó bỡn cợt nói hai từ:

– Cảm ơn.

Lúc này, Vũ cũng từ những quầy đồ ăn chạy đến chỗ tôi, phụng phịu bảo:

– Vợ ơi! Vũ không tìm thấy gà rán ở đâu cả.

Giờ tôi tôi muốn kết thúc cuộc nói chuyện với tên kia rồi nên lựa thời cơ Vũ cần mình giúp mà lơ họ luôn. Tôi quay lại nhìn chồng, ân cần nói:

– Đi, em đưa anh đi tìm gà rán.

Cứ nghĩ như thế sẽ thoát khỏi đoạn hội thoại với Vỹ, nhưng anh ta vẫn chưa chịu buông tha cho tôi. Tôi đi nhanh mấy thì kẻ kia vẫn đuổi kịp, trong tích tắc khi cả hai lướt qua nhau, giọng Vỹ khàn đặc nói:

– Đầy là sự lựa chọn mà em mong muốn sao?

Không phải là từ cô, tôi được phát ra một cách xa lạ, mà là từ em. Đã lâu lắm rồi tôi mới lại được nghe chữ “ em” ngọt ngào đó. Nhưng làm sao bây giờ khi mà khoảng cách 5 năm là dài đằng đẵng. Và dù lấy Vũ có phải là sự lựa chọn tôi mong muốn hay không thì chức danh vợ cậu cả tập đoàn Hoàng Gia cũng là của tôi rồi. Có sự khác biệt sao? Không có