“Hả?”, Vạn Kình Tùng đang tấn công dưới chân núi phải chau mày nhìn lên sườn núi.
“Tướng Vạn, đám người Thánh Sơn đó đang làm gì vậy? Sao họ lại tự chém giết lẫn nhau thế”, Chung Chấn cảm thấy khó hiểu.
“Chắc là do nội bộ lục đục. Đây là cơ hội tốt để tấn công Thánh Sơn. Nghe này, để đội một, ba, năm khống chế đám huyết nhân, bao vây họ, giết không chết cũng không sao. Chỉ cần kiểm soát được họ là được. Những người khác thì tản ra bốn hướng, tấn công đỉnh núi, đấu với những người khác là phụ, ngăn chặn thiên kiêu là chính. Lập tức hành động”, Vạn Kình Tùng hô lớn.
“Vâng”, quân Lục Dã và quân Nam Cảnh đều lập tức. hành động. Đoàn quân hùng hổ bắt đầu tấn công từ bốn phương tám hướng. Máy bay chiến đấu nổ ầm ầm trên đỉnh núi.
Cô gái mặc áo đỏ đang chiến đấu thấy vậy bèn tái mặt, hét lớn: “Giờ không phải lúc nội bộ đánh nhau. Mọi người mau chóng cùng tôi bảo vệ võ trường, kéo dài thời gian cho chủ thượng”.
“Vũ Thành Mị bớt nói nhảm lại, chỉ cần tế cô để cô trở thành huyết nhân mạnh nhất thì đám tạp nham này không là gì hết”.
Đúng vậy, giờ việc cần làm nhất chính là trói cô vào huyết trận, như vậy có bao nhiêu người của Long Quốc. tới thì cũng đều phải chết hết”.
Đám đông không hề dừng lại, cứ thế lao về phía cô gái mặc áo đỏ. Cô ta đỡ đòn. Thấy đám đông không nghe lời mình, cô ta bèn quay người chạy về phía đỉnh núi.
“Vũ Thành Mị, đừng hòng bỏ chạy”.
“Yêu nữ, chạy đi đâu?”,đám đông đuổi theo. Họ cứ thể đuổi theo cô ta lên núi mới chịu dừng lại.
Lúc này đã có không ít các chiến sĩ của Long Quốc cũng đuổi lên đỉnh núi. Bọn họ tấn công thẳng vào trong võ trường.
Những người canh chừng bên ngoài võ trường lập †ức phản công. Thế nhưng bọn họ chỉ có tâm hơn mười người. Dù mạnh thế nào cũng không thể ngăn được đám chiến sĩ đang lao lên như ong vỡ tổ kia. Đã có người lao được vào trong võ trường rồi.
“Chết đi”, cô gái mặc áo đỏ tức giận nhảy bật lên và chém mạnh về phía đối phương.
“Khốn nạn”, Trần Chiến lao lên trước, nhìn thấy cảnh tượng đó bèn chém kiếm về phía cô gái mặc áo đỏ.
“Dựa vào đám vô dụng các người mà cũng đòi đối kháng với tôi sao?”, cô gái mặc áo đỏ hừ giọng lạnh lùng, đánh nhau với Trần Chiến.
Những cường giả khác cũng vội tới đỉnh núi. Nhìn thấy cảnh tượng đó thì họ bèn tái mặt.
“Thiên Vương đại nhân, giờ phải làm sao?”, có người hỏi.
“Tôi thấy ở đây khó có thể giữ được nữa rồi. Thánh Sơn bị tiêu diệt là chuyện sớm hay muộn thôi. Nếu đã vậy thì chỉ bằng giết Vũ Thành Mị, bỏ chạy. Nếu cô ta không chết thì sau này sẽ gây ra đại họa mất”,
“Đúng vậy .Nếu như để cô ta báo với thiên kiêu, chắc chắn thiên kiêu sẽ tức giận. Tới khi đó chúng ta có chạy đi đâu thì cũng khó mà sống được”, Tả Thiên Vương lạnh lùng nói.
“Nếu đã vậy thì giết chết Vũ Thành Mị rồi nói?”
Phụt... Trần Chiến nôn ra máu, ngã ra đất. Thế nhưng một giây sau, một đướng kiếm dài liền chém về phía cô ta.
Cô gái thất kinh, vội vàng né đòn. Để tấn công Trần Chiến thì cô ta đã sử dụng rất nhiều sức mạnh nên giờ. không còn né đòn kịp nữa.
Vụt! Cô gái bị đâm trúng một nhát kiếm, đau tới mức run bắn người.
Người bên cạnh lại tung một quyền và một đạp. Cô ta bay bật ra xa, đập người ra đất.