Đám cường giả của Thánh Sơn mừng lắm. Ai cũng nhìn về phía trước và cười giảo hoạt.
“Vũ Thành Mị, chắc cô không nghĩ rằng mình sẽ có ngày hôm nay đúng không?”, Hữu Thiên Vương cười lạnh lùng.
“Trước đây cô dựa vào sự cưng chiều của thiên kiêu dành cho mình nên luôn tỏ ra trịch thượng, luôn khoa chân múa tay với chúng tôi. Giờ cô không ngờ lại chết trong tay chúng tôi đúng không?”, Tả Thiên Vương nói bằng vẻ vô cảm sau đó lấy ra một cao dao găm bước về phía trước.
Cô gái mặc áo đỏ định phản công. Thế nhưng đối phương đã giẫm hai tay và hai chân của cô ta như muốn bẻ gấy chúng.
“Ư...”, cô gái mặc áo đỏ đau tới mức run người. Thế nhưng cô ta vẫn bặm môi, không hề kêu la.
“Cô cũng cứng đầu thật đấy”, Tả Thiên Vương nheo mắt lạnh lùng: “Thật muốn hành hạ cô thêm chút nữa đề có thể thấy bộ dạng cô quỳ xuống cầu xin tôi. Chỉ đáng tiếc, giờ tôi không được phép lãng phí thời gian. Thôi kệ đi, giải quyết cô trước đã là chúng tôi có thể rời khỏi Thánh Sơn rồi. Vũ đại nhân, chúng ta gặp lại nhau ở kiếp. sau nhé”.
Nói xong, người này giơ con dao lên.
“Khốn nạn! Thiên kiêu hạng nhất sẽ báo thù cho tôi. Chủ thượng nhất định sẽ báo thù cho tôi. Các người không thoát được một ai đâu. Tất cả các người sẽ đều phải chết. Cô gái mặt áo đỏ gầm lên, hai mắt đỏ rực.
“Có thể chúng tôi sẽ chết, nhưng chúng tôi sẽ chết sau cô. Lên đường đi”, nói xong Tả Thiên Vương đâm con dao về phía ngực cô gái áo đỏ.
Con dao được làm từ chất liệu đặc biệt, đâm vỡ ngọc cũng không thành vấn đề. Hơn nữa lúc này nó còn được bao bọc trong luồng sức mạnh vô cùng khủng khiếp của Tả Thiên Vương, vậy nên đâm qua da thịt của cô gái sẽ dễ như trở bàn tay thôi.
Nhìn con dao đang lao tới, cô gái mặc áo đỏ trốn tròn mắt, nín thở. Cô ta biết mình không thoát được nữa. Cô ta hận lắm, hận bản thân mình lại có kết cục như vậy. Cô ta thà chết trong tay đám quan chức Long Quốc còn hơn. Như vậy ít nhất còn có vẻ bi hùng.
Đúng lúc con dao lao tới...Một lưồng sức mạnh đột nhiên dâng lên từ trong võ trường.
Các chiến sĩ Long Quốc đang lao về phía này đều bị đánh bay ra. Đến cả đám người Tả, Hữu Thiên Vương cũng phải loạng choạng.
Cô gái áo đỏ thoát khỏi sự kìm kẹp, vội ôm lấy một tảng đá để tránh bị thổi bay.
Thế nhưng do luồng khí tức quá mạnh nên cả người cô tay nổi lên giữa không trung. Tay cô ta ghì chặt tảng đá, chỉ sợ bị bay mất xuống vực.
Một lúc sau luồng khí tức có vẻ tản ra. Cả vùng đỉnh núi trông vô cùng đáng sợ.
Không một ai có thể đứng vững. Đám đông từ từ bò dậy, ai trông cũng bàng hoàng.
“Chuyện gì vậy? Khí tức đến từ đâu thế?” “Có vẻ như được phóng ra từ trong võ trường”.
“Võ trường sao? Lẽ nào là của thiên kiêu hạng nhất?”
“Lễ nào anh ta sắp xuất quan rồi?”
“Không hay rồi, thiên kiêu sắp phi thăng thành công rồi. Mau, tấn công vào võ trường, ngăn chặn anh ta phi thăng”.
Bùm!
Tả Thiên Vương dội một luồng sức mạnh lên người cô ta và ghì cô ta xuống, con dao lao vê fphias ngực của cô ta.
Cô gái mặc áo đỏ tái mặt.
Trong lúc tình thế ngàn cân treo sợi tóc bèn có một giọng nói từ trong võ trường vang lên: "Tả Thiên Vương, các người dám?”