Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 2214: Chủ tịch Lâm




“Ai vậy? Muốn chết hay sao? Không sợ bị tông chết à?”.

Mã Hải nhíu mày, thầm chửi một tiếng sau đó Xuống xe.

Nhưng ông ta vừa định xuống xe, Băng Thượng Quân lập tức giữ chặt vai ông ta.

“Đừng manh động!”, Băng Thượng Quân quát khẽ.

Mã Hải sửng sốt, nhìn vẻ mặt mấy người họ nghiêm túc, dường như đã hiểu ra gì đó.

Người đứng ở trước đầu xe đột nhiên đi tới, vung nắm đấm đấm lên xe.

Rầm!

Phần trước xe Bentley bị đánh tan nát.

Mã Hải sợ đến mức giật mình.

Người đó dường như vẫn không từ bỏ, một tay năm đầu xe, tiếp tục dùng sức, cả chiếc xe bị người đó dùng một tay nhấc lên.

Mọi người lập tức xuống xe.

VùI 

Mấy người họ vừa đẩy cửa xuống, Bentley đã bị người đó dùng một tay quăng ra dải phân cách ở con đường đối diện.

Nhìn cảnh tượng giống như siêu nhân đó, Mã Hải hoảng hốt, biết chắc đây lại là võ giả lợi hại nào đó xuất hiện.

“Ông là ai?”.

Băng Thượng Quân quát lớn, vẻ mặt lạnh lùng. “Nói tôi biết, trong các người ai là thần y Lâm?”. Người đó lên tiếng, sau đó chậm rãi ngẩng đầu.

Đó là một người mặc áo đen khoác áo choàng bên ngoài, đeo một chiếc mặt nạ màu đen, toàn thân được quấn kỹ không nhìn rõ mặt, cũng không biết tuổi.

“Cậu Lâm, người này chắc chản là cao thủ. Tôi cảm nhận được khí tức của người này vô cùng kỳ quái huyền diệu, không phân tích được rõ, có lẽ thực lực của người này không thua kém gì tôi”, Chiêm Nhất Đao hạ giọng, vẻ mặt nghiêm túc.

“Tôi cũng cảm nhận được rồi, từ lúc nào Giang Thành lại có nhân vật siêu phàm như vậy? Chúng ta cẩn thận một chút thì tốt hơn”, Lâm Chính gật đầu, sau đó đứng ra: “Ông tìm tôi có việc gì sao?”. 

“Cậu là thần y Lâm?”, người đó lạnh lùng hỏi.

“Phải”.

“Tốt lắm, đi theo tôi!”.

“Đi đâu?”.

“Bớt nhiều lời, đi theo tôi là được!”.

“Theo ai cũng không được biết, tôi không quen biết gì ông, ông bảo tôi đi theo thì tôi đi? Không cảm thấy hoang đường hay sao?”.

“Cậu không có quyền lựa chọn! Thần y Lâm, mau đi theo tôi! Nếu không, cậu sẽ chết ở đây! Cậu tự chọn đi!”, người đó lạnh lùng nói.

“Hừ, mạnh miệng thật!”.

“Lần đầu tiên tôi nghe có người dám nói chuyện như vậy trước mặt tôi!”.

“Nơi này là Giang Thành!". Mọi người tức giận, quát lên. Người đó dường như đã mất kiên nhẫn, bực dọc

quát: “Xem ra tôi phải giết vài người thì cậu mới chịu đi theo tôi!”. 

Nói xong, người đó vung tay, nơi cánh tay dâng lên những luồng khí tức màu đỏ như máu, quỷ dị đáng sợ.

Chiêm Nhất Đao thấy vậy lập tức kêu lên: “Đó là Ma Công?”.

“Có chút kiến thức! Nhưng ông vẫn phải chết!”.

Lâm Chính suy nghĩ chốc lát, nhàn nhạt lên tiếng: “Không cần chiến đấu nữa, tôi đi cùng ông một chuyến vậy!”.

“Chủ tịch Lâm!”.

“Cậu Lâm".