“Chuyện này để sau hãy nói đi”, Lâm Chính đáp lại. Anh không đồng ý, cũng không từ chối.
Nông Đường Công khẽ gật đầu. Ông ta không nói gì nhiều.
Tới sân bay...
“Tôi không tiễn nữa, cậu bảo trọng nhé. Có thời gian tới đây uống rượu với tôi”, Nông Đường Công mỉm cười.
“Ông cũng bảo trọng nhé”, Lâm Chính đáp lại và bước xuống xe. Ông cụ lắng lặng nhìn theo bóng lưng của anh.
“Nếu như đội quân phía Bắc có người này giúp đỡ thì có lẽ có thể chiến đấu với phe bên đó rồi”, ông cụ lầm bầm, tỏ ra đáng tiếc. Ông ta biết, với tính cách của Lâm Chính thì anh sẽ không đồng ý đâu.
Tại sân bay Giang Thành, Mã Hải và Từ Thiên sớm đã có mặt để đón Lâm Chính. Vừa nhìn thấy
anh cũng với hai người Chiêm Nhất Đao thì họ chạy tới.
“Chủ tịch Lâm”, hai người họ cung kính chào.
“Ừ! Giang Thành gần đây vẫn ổn chứ?”
“Vẫn ổn ạ”.
“Vậy thì tốt".
“Có điều chủ tịch Lâm, gần đây nhà họ Lâm cài tai mắt vào Giang Thành, sau khi bị chúng ta xử lý thì không còn cử thêm người nữa. Chuyện này khá kỳ lạ”, Mã Hải nói.
“Vâng”, bọn họ lập tức lên xe đi tới Huyền Y Phái.
Chiếc xe ra khỏi sân bay, lao đi vun vút...
Đột nhiên...Két.... Từ Thiên vội vàng phanh gấp. Người trong xe giật mình.
“Chuyện gì thế?”, Mã Hải hỏi. Từ Thiên không nói gì, chỉ nhìn chăm chăm phía trước. Mọi người cũng nhìn theo. Họ phát hiện có một người đang đứng ở đó.