Chiêm Nhất Đao, Mã Hải và những người khác sốt sắng.
“Không cần lo, người này chắc không muốn hại tôi, nếu không ông ta cũng sẽ không chặn tôi ở đây. Tôi đi cùng người này một chuyến xem rốt cuộc ông ta có việc gì”, Lâm Chính nói.
“Nhưng... cậu Lâm, nếu người này có ý đồ xấu...”. “Tuy tôi không dám bảo đảm tôi có thể giết người này, nhưng nếu tôi muốn đi, ông ta cũng không ngăn được tôi, không sao”.
Lâm Chính kiên trì, mọi người chỉ đành thở dài từ bỏ.
“Rất biết điều! Cậu chịu ngoan ngoãn phối hợp thì tốt quá, nếu không chỉ sẽ chịu khổ vô ích. Yên
tâm, sau chuyện này, tôi sẽ trọng thưởng cho cậu!".
Nói xong, người đó cất bước, người hóa thành tàn ảnh bay vọt lên trời, như tiên nhân.
“Đi theo tôi!”. Mọi người đưa mắt nhìn, kinh ngạc không thôi.
Lâm Chính lập tức dùng khí kình, cũng đi sát theo sau.
“Làm sao đây?”.
Từ Thiên hô lên.
“Phái người đi theo, không thể để thần y Lâm xảy ra chuyện!”.
“Được!".
Lâm Chính thôi thúc tốc độ đến cực hạn, nhưng lại phát hiện vẫn không theo kịp tốc độ người kia.
May là người đeo mặt nạ đen cố tình thả chậm tốc độ, như vậy Lâm Chính mới không đến nỗi bị bỏ lại.
Nhưng đi một hồi, Lâm Chính hơi bất ngờ.
Vì hướng phía trước lại là trung tâm thành phố Giang Thành!
Sau hơn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng người đeo mặt nạ đen dừng trên nóc một tòa nhà lớn có vườn.
Lâm Chính nghỉ hoặc.
Người đeo mặt nạ màu đen đi đến sân phơi trên tòa nhà, mở cửa đi vào.
“Qua đây!".
Ông ta hạ giọng hô.
Lâm Chính không đáp, đi theo, nhưng đồng thời cũng âm thầm cảnh giác.
Vào nhà mới thấy trong nhà cực kỳ hỗn loạn.
Mặt đất toàn là vụn đậu phộng, trên bàn là chai bia rỗng, trong gạt tàn toàn là đầu thuốc lá.
Trừ điều đó ra, trong không khí còn có một mùi hormone nồng đậm.
Lâm Chính âm thầm xem xét xung quanh, hơi nghi hoặc.
Lúc này, người đàn ông đứng quay lưng lại với Lâm Chính đột nhiên mở mặt nạ ra, đốt điếu thuốc.
“Thần y Lâm, có phải y thuật của cậu cao nhất trong nước không?”, người đàn ông khàn giọng hỏi.
“Không tính là cao nhất, Long Quốc ngọa hổ tàng long, cao thủ như mây”, Lâm Chính cười đáp.
“Vậy bệnh gì cậu cũng có thể trị?”. “À... Ông bị bệnh gì?”, Lâm Chính hỏi.
Người đó do dự một lúc, nhỏ giọng đáp: “Bệnh ở phương diện đó!”.
Lâm Chính nghe vậy, hơi sửng sốt. “Phương diện đó?”.
“Đường đường là thần y mà không hiểu ý tôi sao?”, người đó hừ lạnh một tiếng, cực kỳ bất mãn.
Nhưng nói thì nói vậy, Lâm Chính vẫn nghe ra được giọng quãn bách của người đó.
Kết hợp với hành vi cử chỉ giấu giếm của ông ta, Lâm Chính sực tỉnh.
“Tôi hiểu rồi, hóa ra ông có vấn đề ở đói”.
Người đó giật mình, đột ngột quay đầu, kéo mữ trùm đầu xuống.
Mặc dù không có mặt nạ, nhưng nửa gương mặt bị mũ trùm đầu che lại, khó mà thấy được mặt thật.
Ông ta rít mạnh hơi thuốc, lạnh lùng nói: “Cậu có chữa hay không? Đừng dong dài nữa, nếu không có bản lĩnh đó thì tôi đi tìm người khác”.
“Về nam khoa, tôi quả thật có đọc lướt qua một chút, nhưng vấn đề là giờ tôi cũng không biết gì, làm sao trị cho ông? Trị bệnh phải nhìn nghe hỏi sờ mà”, Lâm Chính nhún vai nói.
Người đó nghe xong, trầm mặc một lúc lâu, đột nhiên cởi áo, mở dây đeo thắt lưng, sau đó kéo quần mình xuống.
Cao thủ bậc ấy rất quan tâm đến thể diện.
Sở dĩ ông ta đeo mặt nạ, khoác áo choàng đến tìm Lâm Chính cũng vì không muốn để Lâm Chính biết thân phận.
Nếu để người khác biết phương diện đó của mình không ổn, đồn ra ngoài chẳng phải mất mặt lắm sao? Đến lúc đó, sợ là đi đến đâu cũng không ngẩng đầu lên được.