Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lâm Chính, Hồng Du giật mình.
“Kỳ Lân, anh muốn chúng tôi giúp anh điều gì?”, Ngưng Hương thận trọng hỏi.
Lâm Chính suy nghĩ rồi nói: “Tôi muốn các cô đưa tôi vào cấm địa một lần nữa”.
“Vào cấm địa lần nữa sao?”, tất cả đều thất thanh.
“Kỳ Lân!”
Chúng ta vừa từ cõi chết trở về, lẽ nào anh lại muốn chúng tôi dẫn anh trở lại đó nữa...Anh định làm gì vậy?”, Hồng Du hỏi bằng vẻ không dám tin.
Lâm Chính đi đi lại lại, nhìn Lâm Nhược Nam rồi nói thẳng: “Hồng Du, Ngưng Hương, mọi người vì tôi mà chịu cả trừng phạt, chúng tôi rất cảm động. Tới nước này rồi thì tôi cũng không còn gì để giấu mọi người nữa. Trên thực tế, tôi không phải tên là Kỳ Lân”.
Hồng Du run rẩy. Ngưng Hương đanh mặt, để lộ ra nụ cười khổ : “Tôi biết ngay mà”.
“Cô đoán ra được rồi sao?”
“Tôi chỉ nghi ngờ thôi, bởi vì trước khi Thánh Nữ bị tấn công, chúng tôi cũng bị. Lúc bị bất động, tôi cảm nhận được điều gì đó rất kỳ lạ. Anh không xuất trong tầm mắt của chúng tôi, hơn nữa với thực lực đặc biệt của anh, rõ ràng anh không phải là một vệ sĩ thông thường. Tôi cảm thấy Lâm sư muội không thê nào thuê được một vệ sĩ như anh”, Ngưng Hương nói.
“Đến cả cô cũng có thể đoán ra thì chắc chắn là Thánh Nữ cũng đoán ra, như vậy thì tôi lại càng phải rời khỏi đây”, Lâm Chính nói.
“Vậy thì, anh rốt cuộc là ai?”, Hồng Du vội hỏi.
“Tôi à?”, Lâm Chính hít một hơi thật sâu, lấy ra cây kim cắm vào cổ mình.
Lúc này, khuôn mặt anh lập tức biến đổi. Anh không còn mang vẻ tà ma trước đó nữa mà mang khuôn mặt của một thiên thần. Mấy cô gái hóa đá.
“Tôi là thần y Lâm”, Lâm Chính nói.
“Cái gì?”, hai cô gái cảm thấy đầu óc trống rỗng. Không ngờ người đàn ông đi cùng Lâm Nhược Nam này ại chính là thần y Lâm – kẻ thù của Hồng Nhan Cốc.
“Chắc là chúng tôi bị lợi dụng rồi”, Hồng Du bừng tỉnh, cười khổ. Ngưng Hương cũng chìm vào im lặng.
“Xin lỗi, cũng vì bất đắc dĩ mà thôi! Giờ mọi người vẫn có thể lựa chọn. Nếu như mọi người muốn ở lại Hồng Nhan Cốc thì tôi sẽ cho mọi người cơ hội lập công, khiến bọn họ không còn nghi ngờ mối quan hệ giữa tôi và mọi người, đồng thời còn được trọng thưởng”.
“Cơ hội sao?”
“Tôi sẽ để mọi người đi tố cáo tôi, vạch trần thân phận của tôi, như vậy ai còn nghi ngờ mọi người được nữa?”
“Điều này...”
“Mọi người tự lựa chọn đi, ở lại Hồng Nhan Cốc hoặc là cùng tôi rời đi. Dù mọi người đưa ra lựa chọn thế nào thì tôi cũng đều tôn trọng cả”.
Nói xong, Lâm Chính ngồi xuống, nhắm mắt dưỡng thần và chờ đợi câu trả lời của các cô gái. Lâm Nhược Nam bặm môi, vẻ mặt trở nên rối rắm.
“Thần...y Lâm, anh có thể nói cho chúng tôi biết tại sao anh muốn xông vào cấm địa không?”, lúc này Ngưng Hương bèn hỏi.
“Quái nhân”, Lâm Chính đáp lại.
“Anh muốn gặp lại quái nhân đó sao? Anh muốn chết đấy à?”, Hồng Du vội vàng nói.
Lâm Chính mỉm cười, anh không nói gì.
“Vậy mục đích tới Hồng Nhan Cốc của nah là gì?”
“Tìm thông tin liên quan tới Hồng Nhan Cốc! Hồng Nhan Cốc đã muốn đối kháng với Dương Hoa thì tôi phải hiểu về đối phương, như vậy mới có thể đưa ra được biện pháp phản công thích hợp. Biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng mà. Nếu như tôi không biết gì về kẻ địch thì thắng thể nào đây?”
“Vậy còn Lâm Nhược Nam...”
“Ký ức của cô ấy vẫn còn!”
“vậy sao?”, mấy cô gái rơi vào im lặng. Chỉ nghe thấy tiếng hơi thở của mấy cô.
Khoảng 10 phút sau...
“Thần y Lâm, tôi lựa chọn ở lại?”, Hồng Du lên tiếng.
“Được”, Lâm Chính gật đầu.
“Sư tỷ..”, cô gái bên cạnh kêu lên.
Thế nhưng Hồng Du chỉ đáp lại: “Mọi người đừng nhầm, tôi ở lại không phải là vì Hồng Nhan Cốc mà là tôi không muốn bị như thế này nữa.Thực ra mọi người đều biết sau khi chúng tôi bước vào đây thì đều bị tẩy sạch ký ức, chúng ta phải trung thành với nơi đây. Đó không phải là ý muốn của chúng tôi. Tôi vốn tưởng có thể coi nơi đây là nhà nhưng thật không ngờ tôi đã lầm. Rất nhiều sư muội, sư tỷ xung quanh tôi vì phạm phải sai lầm nào đó mà mất mạng, tôi cũng thấy rất nhiều người bị lôi đi luyện dược. Hồng Nhan Cốc không hề thánh thuần như vẻ bề ngoài mà là một nơi tăm tối. Tăm tối tới mức đáng sợ. Lần này nếu không có thần y Lâm ra tay thì chúng ta đã chết từ lâu rồi. Mặc dù may mắn sống sót nhưng tôi cảm thấy nơi này không phải là nhà của mình”.
“Vậy tại sao cô muốn ở lại?”, Lâm Chính lên tiếng.
Hồng Du im lặng một lúc rôi có vẻ như nhớ lại điều gì đau đớn lắm mới: "Một năm trước, có một cô gái tên Hồng Toánh tới cạnh tôi làm việc. Mặc dù cô ấy cũng bị tẩy đi ký ức nhưng là một người rất đơn giản, đơn giản như một tờ giấy trắng và chúng tôi đã trở thành sư muội”.
"Tôi luôn giữ cô ấy ở bên cạnh mình, cùng làm nhiệm vụ, cùng luyện võ, cô ấy cũng rất quấn quýt với tôi. Tình cảm của chúng tôi vô cùng tốt đẹp. Cho tới một ngày cô ấy đột nhiên biến mất, tôi tìm kiếm khắp nơi mà không thấy cho tới khi tôi tìm một sư tỷ khác hỏi thăm thì mới phát hiện ra cô ấy đã chết".
"Anh có biết cô ấy chết thế nào không?", Hồng Du nhìn chăm chăm Lâm Chính.
Lâm Chính chau mày, lúc này anh phát hiện ra sắc mặt của mấy cô gái còn lại vô cùng khó coi.
“Tôi không biết”, Lâm Chính lắc đầu.
“Hồng Toánh chẳng phạm phải lỗi gì vậy. Cô ấy thật thà, trung thành, vậy mà cuối cùng phải chịu kết cục như thế. Cũng bắt đầu từ đó tôi biết rằng tông môn không hề quan tâm tới chúng tôi. Sự sống chết của chúng tôi không là gì. Bọn họ chỉ quan tâm tới việc trở thành tiên nhân. Chúng tôi chỉ là công cụ mà thôi”.
Nói tới đây Hồng Du cúi đầu. Ngưng Hương cũng lẳng lặng rơi nước mắt.
“Nếu đã vậy tại sao cô còn lựa chọn ở lại? Cùng tôi rời đi không phải là tốt hơn sao?”, Lâm Chính hỏi.
“Tôi muốn giúp anh lật đổ Hồng Nhan Cốc”, Hồng Du trả lời.