Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 1602: Cứu chữa




Hoa Huyền đã bị điểm huyệt. Cô ta đứng bất động như tượng, tay vẫn đang trong tư thế tung chưởng. 

Đám đông trố tròn mát, nhìn cảnh tượng trước mặt bằng vẻ không dám tin. Không ai ngờ, cuộc chiến đã kết thúc như vậy... 

“Thánh Nữ đại nhân, cô Hoa Huyền đã bị tôi điểm huyệt, giờ cô ấy chẳng khác gì miếng thịt nằm trên khúc gỗ, tôi có thể giết chết bất cứ lúc nào. Cuộc chiến giữa tôi và cô ấy, có lẽ là tôi thắng rồi đúng không?”, Lâm Chính ôm ngực, nói bằng giọng yếu ớt. 

Sắc mặt của Thánh Nữ trông vô cùng khó coi. Cô ta đứng dậy, nhìn Hoa Huyền và hừ giọng: “Anh thắng rồi”. 

“Cảm ơn Thánh Nữ đại nhân”, Lâm Chính khẽ mỉm cười và hóa giải cho Hoa Huyền. 

Hoa Huyền lập tức quỳ phụp xuống đất: “Hoa Huyền y thuật kém cỏi, khiến Thánh Nữ mất mặt, tội đáng chết”. 

“Không phải lỗi của cô. Người này đê tiện, giảo hoạt, anh ta cố tình tỏ ra yếu đuối để cô sơ suất, đợi đến khi cô không có sự phòng bị thì tấn công cô. Đúng là quỷ quyệt. Cô sao có thể là đối thủ của anh ta được”, Thánh Nữ lạnh giọng. 

Hoa Huyền khẽ bặm môi, không nói gì. 

“Được rồi, giải tán đi”, Thánh Nữ lên tiếng. 

“Vậy còn mấy người Hồng Du thì sao?”, Lâm Chính vội vàng nói. 

“Hỗn xược, Thánh Nữ lẽ nào còn lừa gạt anh. Anh tự đưa người đi đi?, Thánh Nữ quát lớn rồi quay người bỏ đi. 

Buổi phán quyết cứ thế kết thúc trong suôn sẻ. Sắc mặt của Hoa Huyền không được tự nhiên cho lắm. Cô ta vẫn đứng nguyên chỗ cũ. 

Triệu Nguyệt thở phào. Cô ta vẫn muốn nói thêm vài lời với Lâm Chính nhưng cuối cùng đành phải rời đi. 

Lâm Chính đưa Hồng Du, Ngưng Hương về.Mấy cô gái bị người của Hồng Nhan Cốc hành hạ tới mức rơi vào trạng thái hôn mê. 

Lâm Chính đưa bọn họ quay về đình viện, nhờ Lâm Nhược Nam dọn giường để họ ở. 

“Anh đang làm gì vậy?”, Lâm Nhược Nam thấy mấy cô gái máu me toàn thân thì cuống cả lên vội kéo Lâm Chính lại hỏi. 

“Bọn họ có ích, phải chăm sóc cho tốt vào. Tôi sẽ châm cứu và đắp thuốc cho họ, để họ có thể hồi phục được trong thời gian ngắn nhất có thể", Lâm Chính quay qua nói. 

“Bọn họ có ích gì được chứ? Anh nhìn xem, tất cả đều bị đánh gãy chân cả rồi, sợ rằng bị nát rồi cũng nên”, Lâm Nhược 

“Chỉ cần tứ chi của họ vẫn còn sự gắn kết với cơ thể thì tôi có thể chữa được”, Lâm Chính không muốn nhiều lời với Lâm Nhược Nam, chỉ lẳng lặng tiến hành châm kim. 

Sau một đêm, mấy cô gái đều đã tỉnh lại: “Chúng tôi bị làm sao vậy? Tại sao chúng tôi lại ở đây?" 

“Chúng tôi còn sống sao?” 

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”, mấy người phụ nữ cảm thấy hoang mang. 

“Mọi người ở chỗ chúng tôi không cần lo lắng. Kỳ Lân đưa mọi người từ khu hành hình về, hơn nữa còn trị thương nữa. Sư môn cũng không truy cứu trách nhiệm, mọi người yên tâm”, Lâm Nhược Nam bước tới, mỉm cười nói. 

“Thật sao?”, Hồng Du, Ngưng Hương sững sờ. 

“Kỳ Lân đã cứu chúng tôi?”, Ngưng Hương cảm kích, mặt đỏ ửng. 

“Kỳ Lân đang ở đâu?”, Hồng Du bặm môi hỏi. 

Lâm Nhược Nam đang định nói gì đó thì Lâm Chinh bê tới một bát thuốc. 

“Hồng Du, cô tỉnh lại rồi à? Vừa hay, thuốc mới sắc xong, cô uống đi, nó có ích cho việc hồi phục chân của cô đấy”, Lâm Chính mỉm cười. 

Hồng Du rưng rưng, cô ta không nhận lấy thuốc mà lao vào lòng Lâm Chính khóc nức lên: “Tôi trung thành với Hồng Nhan Cốc như vậy mà sao Thánh Nữ lại đối xử với tôi như thế chứ? Tại sao?” 

“Rõ ràng không phải lỗi của tôi, tại sao họ lại đánh gãy chân tôi? Ra tay với tôi độc ác như vậy?” 

“Không phải họ từng nói chúng tôi là một gia đình sao? Sao lại có thể ra tay tàn nhẫn như thế chứ?” 

“Tại sao?”, Hồng Du khóc lóc. 

Ngưng Hương cũng rơi vào im lặng. Mọi người đều rưng rưng. Lần này Thánh Nữ trừng phạt quá nặng, khiến bọn họ bị tổn thương sâu sắc. Nếu Lâm Chính không ra mặt thì họ đã mất mạng từ lâu rồi. Đối với Hồng Nhan Cốc, tất cả họ đều cảm thấy oán hận. 

“Sự việc đã tới nước này rồi thì cũng chẳng làm gì được nữa. Mau uống thuốc đi”, Lâm Chính nói. 

“Kỳ Lân, anh đã cứu chúng tôi thế nào vậy?”, Hồng Du hỏi. 

Lâm Chính chỉ cười không nói gì. Lâm Nhược Nam bèn thuật lại. Nghe nói Kỳ Lân vì bọn họ mà bất chấp tính mạng, mấy cô gái cảm động lắm. 

“Kỳ Lân, anh đối xử với bọn tôi tốt như vậy, chúng tôi phải báo đáp anh như thế nào đây?”, Hồng Du nhìn chăm chăm Lâm Chính. 


“Chúng tôi đi cùng anh”, mấy cô gái đông loạt lên tiếng. 

“Mọi người chắc chưa?”, Lâm Chính nhìn bọn họ, anh tỏ ra nghiêm túc. 

“Đương nhiên. Mọi người đừng cười, cũng đừng cho rằng chúng tôi vì anh mới rời đi, bởi vì anh nói đúng, tông môn đã nghi ngờ chúng tôi rồi, dù lần này không chết nhưng Thánh Nữ cũng không còn tin tưởng chúng tôi nữa. Chúng tôi không rời đi thì sớm muộn cũng sẽ chết ở đây thôi”, Hồng Du nghiêm túc nói. 

“Vậy sao? Vậy được, tôi có thể đưa mọi người đi cùng, nhưng trước khi đi, mọi người phải giúp tôi một việc”, Lâm Chính hít một hơi thật sâu, nói ra mục đích cuối cùng của mình.