Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 1604: Tôi không đi




Lâm Chính đã hiểu ý của Hồng Du. Hồng Du định trở thành nội ứng của Lâm Chính ở Hồng Nhan Cốc. Bởi vì Lâm Chính cần thu thập thông tin nên cô ta sẽ giúp anh. 

Nếu có mấy cô gái như Hồng Du giúp đỡ thì đương nhiên Lâm Chính không khác gì hổ mọc thêm cánh. Chỉ có điều như vậy thì cũng nguy hiểm quá. 

“Thôi khỏi đi, tôi không muốn làm khó mọi người”, Lâm Chính lắc đầu từ chối. 

“Chúng tôi chỉ muốn báo thù cho Hồng Toánh! Báo thù cho những người chị em đã chết. Thần y Lâm, đến cả cơ hội đó mà anh cũng không muốn trao cho chúng tôi sao?”, Hồng Du vội nói. 

“Thế nhưng...” 

“Thần y Lâm, chúng tôi đã quyết định rồi. Tôi tin Ngưng Hương cũng có cùng suy nghĩ như tôi. Nếu như anh không đồng ý thì đợi sau khi đưa anh vào cấm địa chúng tôi sẽ tới trước mặt Thánh Nữ đầu thú, chúng tôi thà bị xử chết cũng không muốn phải chịu đựng cái nơi tối tăm này nữa”, Hồng Du bặm môi. 

“Mọi người...haizz...thôi được...nếu đã vậy thì làm theo lời mọi người đi”, Lâm Chính bất lực. Anh vừa thấy cảm động, vừa thấy áy náy. 

Có thể ở Hồng Nhan Cốc có rất nhiều người giống như Hồng Du. Không phải ai cũng giống như Thánh Nữ, chạy theo những thứ hư vô... 

“Khi nào chúng ta bắt đầu hành động?”, Ngưng Hương hỏi. 

“Càng nhanh càng tốt. Mặc dù Thánh Nữ đã tha cho chúng ta nhưng chắc chắn cô ta vẫn cho người điều tra. Dù sao thì những chuyện xảy ra hai ngày gần đây không ít, cô ta không thể nào ngồi yên được”. 

“Được, giờ bọn tôi đưa anh tới cấm địa”, 

“Hồng Du, mọi người nghỉ ngơi đi, chân mọi người vẫn chưa khỏi, không đi được. Để Ngưng Hương đưa chúng tôi đi là được”. 

“Vậy...cũng được”, sau khi quyết định, mọi người bắt đầu hành động. 

“Sư huynh, đợi đã”, lúc này, Lâm Nhược Nam đột nhiên kéo tay Lâm Chính, khẽ nói. 

“Sao thế?”, Lâm Chính nhìn cô ta bằng vẻ kỳ quặc. 

“Tôi...cũng không đi nữa, Lâm Nhược Nam mím môi. 

“Cái gì?”, Lâm Chính chau mày: “Không phải cô luôn nói không muốn ở lại đây sao?” 

“Tôi nói thế...nhưng...nghe sư tỷ Hồng Du nói vậy thì tôi cảm thấy có lý. Nếu tôi ở lại thì có thể giúp được anh rất nhiều, còn nếu rời đi...thì tôi sẽ chẳng làm được gì cả. Thù của sư phụ chưa trả được, tôi không thể hèn nhát được”, Lâm Nhược Nam bặm môi. 

“Điều này...”, Lâm Chính không biết nói gì. Nhìn ánh mắt kiên định của cô ta thì Lâm Chính biết là anh không thể khuyên được gì nữa. 

“Thôi được, nếu đã vậy thì cô ở lại đi”. 

Nói xong anh gỡ túi đựng châm ra, nói với mấy cô gái: “Mọi người lại đây, tôi sẽ giúp mọi người hồi phục, hơn nữa giúp mọi người khai mạch sơ lạc!” 

“Khai mạch sơ lạc sao?” 

“Là gì vậy?”, đám đông cảm thấy khó hiểu. 

Lâm Chính trầm giọng: “Tôi nghĩ rằng Thánh Nữ sẽ tiến hành xóa ký ức của mọi người nữa. Để không biến mọi người thành con rối thì tôi đành phải khai mạch của mọi người trước. Như vậy thì cơ thể và tư duy của mọi người sẽ không bị ảnh hưởng bởi nước thánh nữa”. 

“Hóa ra là vậy”. 

Sau khi xong xuôi, Lâm Chính được Ngưng Hương đưa tới vùng cấm địa. Trên đường đi, Ngương Hương cảm thấy bất an. 

Lâm Chính có thân phận đặc biệt, anh ấy không thể tiếp cận cấm địa được. Ngưng Hương đành phải tìm cách để vào đó. Cuối cùng thì Lâm Chính cũng thuận lợi vào được bên trong, Ngưng Hương quay trở về. 

“Sư muội, thế nào rồi?”, Hồng Du nằm trên giường vội vàng hỏi. 

“Vào trong rồi!’ 

“Không bị ai nghi ngờ chứ?” 

“Không hề, những người gặp trên đường đều là những người có quan hệ khá tốt với em, chị yên tâm”, Ngưng Hương cười nói. 

“Vậy thì tốt”. 

Hồng Du gật đầu, nói với Lâm Nhược Nam: “Lâm Nhược sư muội, cô ra ngoài một chuyến, tầm nửa tiếng nữa hãy quay lại”. 

“Cái gì?”, Lâm Nhược Nam nói. 

“Nghe lời sư tỷ, mau đi đi”, Hồng Du nói. 

Lâm Nhược Nam tỏ vẻ nghi ngờ nhưng vẫn không từ chối. Đợi cô ta đi khỏi, Hồng Du bèn nói: “Cô lấy đèn ngoài cửa tới đây”. 

“Vâng sư tỷ”, Ngưng Hương cũng không hiểu gì, chỉ đi lấy đèn. 

Hồng Du thò đầu ra: “Nào, đập vào đầu của tôi”. 

“Sư tỷ, nhất định phải làm như vậy sao?”, Ngưng Hương không làm được. 

“Đúng vậy, nếu không làm thế thì chúng ta sẽ chết hết”, Hồng Du nói. Ngưng Hương nín thở, sau khi im lặng thì cô ta cũng đã ra tay. 

“Kỳ Lân! Kỳ Lân”, bỗng nhiên có tiếng gọi của Triệu Nguyệt vang lên bên ngoài. Không thấy ai trả lời, Triệu Nguyệt bèn đẩy cửa bước vào. 

Vừa bước vào thì cô ta đã hét lên: “Á!”