Mặc dù Vưu Giai Hàng là người của mười tám trại Nam Khương, nhưng hắn không thể chịu đựng được những chuyện xảy ra bên trong nội bộ nữa.
Nếu hỗn loạn ở bên trên tiếp tục, cố đô Nam Khương kinh doanh hàng trăm năm có lẽ sẽ bị hủy diệt, tuy từ trước đến nay đều tế lễ thần núi nhưng cũng không thể quanh năm suốt tháng làm thế được.
Tất cả đều muốn gái trẻ đẹp, hơn nữa còn chưa xuất giá, là trinh nữ.
Trên thực tế, đại bộ phận đều đã qua tay chủ trại, thích thì giữ lại, không thích mới đem dâng thần núi, nếu nói thật sự đắc tội với thần núi thì là đám lãnh đạo cấp cao này mới đúng!
Khi đến phòng ăn, Xích Ly bước ra khỏi phòng với đôi mắt thâm quầng.
“Bố nuôi, bố có sao không?!”, Vưu Giai Hàng quan tâm hỏi.
Xích Ly khẽ thở dài nói: “Không sao! Hai đứa con gái hôm qua sung quá!”
“Bố phải giữ sức khỏe chứ. Ngày mai bố còn phải chủ trì đại hội tế lễ đấy!”
“Hahahaha! Đương nhiên rồi, thử hỏi giờ ở Nam Khương ngoài bố còn có ai uy quyền nhất nữa chứ?!”
“…”
Hai cô gái tối qua cũng từ trong phòng bước ra “Thưa ông…”, cô gái tết tóc hai bên lên tiếng.
Xích Ly gật đầu lia lịa: “Khá lắm khá lắm!….Được rồi, tôi phải dậy xử lý công việc rồi, mau tránh ra!”
“Ấy da, giờ ông có quyền lực lớn như vậy, nhờ ai xử lý không phải là được sao?”
“Đúng vậy, để con nuôi của ông xử lý không được à? Ông yên tâm nghỉ ngơi thôi!”
“Ha ha ha!”
“…”
Vưu Giai Hàng đứng bên cạnh nghe thấy vậy không khỏi chau mày. Không ít những người thành công đều thất bại trong tay phụ nữ.
Giờ đây Nam Khương gặp hạn hán, chồn trong thôn xuất hiện nhiều vô số kể. Chúng ăn lương thực, ăn gia cầm. Trời vốn đã chẳng cho giọt mưa nào, lương thực không mọc được thì cũng thôi, vậy mà còn gặp thêm đại hạn khác. Vậy nên những tầng lớp phía dưới sống vô cùng cơ cự, chỉ biết lên núi săn bắt ít đồ rừng để sống qua ngày.
Điều đó dẫn tới việc có một nhóm đông người muốn rời khỏi mười tám trại Nam Khương. Mặc dù có một bộ phận lao được ra ngoài nhưng phần lớn là bị chết dưới mũi thương đao.
Bởi vì tại các cửa ngõ ra vào đều có thị vệ. Nếu họ cố tình chống đối thì sẽ bị giết ngay tức khắc.
Lúc này hai cô gái làm trò nịnh nọt đê tiện này chẳng phải vì bát cơm hay sao?
Trại Đông Bảo có hàng chục nghìn tấn lương thực. Nếu như phát cho mọi người thì không ai phải lo tới miếng ăn trong vòng mười năm.
“Bố nuôi, ngày mai diễn ra lễ truy điệu, có phải bố nên đi chuẩn bị một chút không ạ?”, Vưu Giai Hàng chắp tay hỏi.
Xích Ly chỉ phất tay: “Không sao, bố đã giao cho Mãn Thu đi làm rồi. Giờ con cầm binh phù dẫn binh mã tới tế đàn tại đầm Bích Thu tiếp ứng.
Nhìn thấy binh phù, hai mắt Vưu Giai Hàng lập tức sáng lên: “Cảm ơn sự tín nhiệm của bố nuôi!”
Nhưng khi hắn định nhận lấy thì Xích Lý lại đưa tay qua một bên: “Đừng vội vậy chứ, nhất định phải bố trí thật tốt xung quanh đầm Bích Thu đấy”.
“Bố nuôi yên tâm, con sẽ không để bố nuôi phải thất vọng đâu ạ!”
“Đi đi! Làm cho tốt, đừng vì một đứa con gái mà đâm ra hồ đồ. Chỉ cần con giúp bố, làm việc tốt cho bố thì con tùy ý chọn trong những cô gái ở đây, bố sẽ ghép đôi thiếu tư mệnh cho con!”
“Thiếu tư mệnh thì khỏi, đó là người phụ nữ mà bố thích, con chỉ muốn giúp bố lập nên đại nghiệp!”
“Ha ha ha, quả nhiên bố đã không nhìn lầm người! Đi đi!”
“…”
Đừng thấy Xích Ly lớn tuổi mà coi thường. Hơn nữa ông ta còn thích những cô gái ít tuổi. Thiếu tư mệnh là một cô gái mơn mởn, mấy lần ông ta muốn…chỉ đáng tiếc không đánh lại được ngược ta.
Càng là người phụ nữ không có được thì càng khiến người ta muốn chiếm hữu. Vì vậy việc bắt nhốt Khương Na cũng là ý của Xích Ly, chỉ có điều tính khí của cô gái này quá quyết liệt.
Mỗi lần muốn ra tay là cô gái này thà chết chứ không chịu khuất phục. Có mấy lần cô ấy suýt nữa thì tự sát.
Cũng hết cách nên ông ta đành nhốt cô ấy lại, đợi khi đại cục được hình thành thì tính tiếp.
“Thưa ông, ông giao binh phù cho anh ta mà không sợ…”, cô gái buộc tóc đuôi ngựa vẫn dựa vào lòng Xích Ly nói nhỏ.
Xích Ly quay qua ôm cô ta bật cười: “Yên tâm đi, mọi thứ đều được kiểm soát trong tầm tay”.