“Đồ đây, có thích ăn hay không!”
“…”
Quản ngục bỏ lửng câu nói này rồi bước ra, bước vào đây chẳng khác nào đám phạm nhân, Trương Phong và những người khác không màng đến thái độ coi thường của quản ngục.
Nhưng khi Trương Phong nhìn thấy thịt gà quay và thịt lợn nướng ngoài cửa, hắn nhanh chóng dụi mắt: “Đệch! Tôi bị đói đến lóa mắt hay sao thế này?! Còn có cả gà quay để ăn cơ à!”
Triệu Vô Cực ngồi bên cạnh hừ lạnh: “Tôi sợ đây là bữa ăn trước khi chết đấy! Có khi ngày mai chúng ta sẽ mất mạng cũng nên! Giông bão sắp đến rồi, không biết thiếu chủ thế nào rồi!”
“Anh ấy bị cô gái kia bắt đi. Có khi bây giờ đang chè chén no say rồi ấy chứ. Chúng ta cứ ăn trước đi đã.
Sống chết là chuyện của trời. Dù sao khi đến, tôi cũng chuẩn bị cho tình huống xấu nhất rồi, bạc đãi ai cũng được chứ không thể bạc đãi mình”, Trương Phong vừa bẻ gãy một cái chân gà vừa khẽ cười nói.
Sở Nam Thiên cũng bất lực lắc đầu: “Tinh thần tên này tốt thật đấy! Cậu nói đúng, không là phúc thì là họa, là họa tránh cũng không được, tôi cũng đói rồi, chúng ta ăn chút đồ lót dạ trước rồi tính sau, còn chuyện sau đó để sau hẵng nói!”
“Sau á?! Một lần là đủ lắm rồi, không biết thiếu chủ còn sống không nữa!”
“Thiếu chủ phúc lớn mạng lớn, làm sao xảy ra chuyện được, đừng có lo bò trắng răng nữa, cho ông một cái đùi gà này, nhân lúc còn nóng ăn trước đi!”
“…”
Thật ra bữa cơm này không phải là bữa cơm trước khi chết, mà là hôm qua Mạc Phong cứu em gái của Diệm Phi, cô ấy đã hứa sẽ thiết đãi anh em của Mạc Phong không khác gì anh, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia, bản thân được ăn uống no say lại để bọn họ chịu đói, sao mà được.
………… Sáng sớm, mặt trời thiêu đốt từ từ mọc lên từ phía đông.
Nam Khương có thể nói là sạch, không khí chưa bị ô nhiễm vào sáng sớm rất trong lành.
Nhưng lúc này ở trại Đông Bảo.
Một người đàn ông trung niên vừa xuống giường, bên cạnh còn có hai cô gái, da trắng nõn nà, xem ra không quá mười tám tuổi.
Nhưng người đàn ông này ít nhất cũng phải trên năm mươi tuổi rồi.
Bang bang bang bang!
Bên ngoài có tiếng gõ cửa, Vưu Giai Hàng đứng ở ngoài cửa hai tay nắm chặt cung kính nói: “Bố nuôi, con đã chuẩn bị xong bữa sáng rồi!”
“Ừm! Bố sẽ đến ngay!”, người đàn ông trung niên trầm giọng nói.
Người đàn ông này là cha nuôi của Vưu Giai Hàng, Xích Ly, là chủ của trại Đông Bảo. Có hàng trăm nghìn người ở trại Đông Bảo, có nghĩa là hàng trăm nghìn người này nằm dưới sự kiểm soát của ông ta.
Ông ta cũng là đại thổ ty hiện tại của mười tám trại Nam Khương! Chịu trách nhiệm về luật pháp, quân sĩ.
Những cái khác không nói, có hơn 100.000 người ở trại Đông Bảo, thì có 30.000 đàn ông tham chiến, có một tập đoàn hùng mạnh hỗ trợ nuôi dưỡng đội ngũ 30.000 người.
Trong số mười tám trại ở Nam Khương, trại Đông Bảo có thực lực lớn nhất, tuy rằng mười tám trại là một khối nhưng trên thực tế là mười tám bộ phận.
Vì vậy, nhiều quyền lực đều nằm trong tay chủ trại, dù là đại tư mệnh hay thiếu tư mệnh phía trên, nếu chủ trại phía dưới không hợp tác thì cũng chỉ là đồ trang trí thôi, dù có năng lực đến đâu, không ai nghe lệnh thì cũng là công dã tràng hết, đây là lý do tại sao Khương Na làm thiếu tư mệnh nói không có quyền chính là không có quyền như vậy đấy.
Vưu Giai Hàng khẽ gật đầu, sau đó quay người rời khỏi đó, trong khi hai cô gái trong phòng đứng dậy mặc quần áo cho bố nuôi hắn.
Vốn dĩ hiện tại số lượng nam và nữ ở Nam Khương đã mất cân bằng nghiêm trọng, phần lớn là do các lễ tế thần núi khiến nhiều cô gái thậm chí không thể sống sót qua 18 tuổi.
Vì vậy, hiện nay có trào lưu tìm người phá trinh sớm.
Bởi vì thần núi thích những cô gái chưa xuất giá, cho nên rất nhiều cô gái đã sớm trở thành phụ nữ.
Bây giờ ở mười tám trại Nam Khương, tỷ lệ nam nữ đã đạt 7:3!
Nói cách khác, trong số mười nam giới, chỉ có ba người có thể tìm được bạn gái, bảy người còn lại sẽ ế, nếu đúng như vậy thì vấn đề nối dõi tông đường sẽ trở thành vấn nạn, tỷ lệ sinh sẽ giảm xuống.
Cùng với thực tế là một người ở cấp trên chiếm giữ nhiều cô gái, thì những người ở cấp dưới lại càng khó nhìn thấy bóng dáng của phụ nữ.