Bên trong một động núi được dùng làm nhà giam trong khu rừng rậm.
Mạc Phong dựa vào tường nín thở tu luyện. Tối qua anh bị hao tổn quá nhiều nội lực, hôm nay phải mau chóng hồi phục lại.
Lúc này Khương Na ngồi đối diện nhìn anh chăm chăm. Có lẽ cô chưa thấy ai nhắm mắt dưỡng thần mà lại phát ra được dòng khí có màu vàng như thế.
Đây chính là Càn Long Quyết.
“Này, anh còn hồi phục thể lực bao lâu nữa? Đừng quên thỏa thuận trước đó của chúng ta đấy!”, Khương Na nhìn anh khẽ nói.
Mạc Phong thu tay lại, thở một hơi dài nhẹ nhõm: “Yên tâm đi! Tôi ngủ một giấc là có thể hồi phục lại!
Nhưng có một chuyện tôi vẫn không hiểu, Nam Khương nhiều người như vậy, tại sao lại để Xích Ly tự do lộng hành như thế? Hội trưởng lão của các cô đâu?”
“Ha ha, hội trưởng lão toàn là những người bảy mươi, tám mươi, trấn thủ bên trong tháp Đại Nhạn nhiều năm, giờ không còn quan tâm tới thế giới bên ngoài nữa rồi. Hơn nữa nghe nói Xích Ly có gan lớn như vậy là vì sau lưng có một trưởng lão nào đó chống lưng!”
“…”
Nếu là như vậy thì đúng là có khả năng thật. Nếu bố nuôi của Vưu Giai Hàng không có chỗ dựa, chỉ dựa vào một mình ông ta thì không làm được gì. Chỉ có là có ai đó giúp đỡ thì ông ta mới dám hành động như vậy.
Như vậy, Khương Na để ông ta can dự vào nội chính của Nam Khương thì chẳng khác gì bị gài bẫy.
“Nếu không có hội trưởng lão thì chẳng phải chúng ta không có cơ hội thắng sao?”, Mạc Phong co giật khóe miệng cười khổ.
Khương Na chỉ lắc đầu: “Không hẳn, hội trưởng lão có năm trưởng lão lớn, trong đó có ba người trấn thủ bên trong tháp Đại Nhạn. Và chỉ có anh mới xông vào được nơi đó nhờ họ giúp! Chỉ cần có ba phiếu thông qua thì những chuyện khác đều có thể hủy bỏ!”
“Xông vào tháp sao?”
“Ba tòa tháp đó là tháp về pháp, về trí, và về võ! Đó cũng chính là mưu trí, võ lực và tướng thuật. Chỉ cần anh thông qua được ba cửa ải thì hội trưởng lão sẽ đứng về phía chúng ta!”
“Nói thì dễ, cô tưởng đang chơi game đấy à. Tôi mà có bản lĩnh đó thì đã không bị các người bắt vào đây rồi!”
“Không! Anh có bản lĩnh đó! Ngoài anh ra, e rằng chẳng có ai có thể làm được!”
“…”
Trước đây Mạc Phong đã từng nghe nói về ba tòa tháp này, người trấn thủ trong đó có một cao thủ, một thiên tài và một thuật sĩ.
Vì vậy xông vào đó không phải điều dễ dàng.
Thời gian cứ thế trôi qua.
Cho tới đêm khuya Mạc Phong mới thở phào.
“Hồi phục thể lực rồi à?”, Khương Na nằm nghiêng trên giường khẽ cười.
Tư thế này thật giống người đẹp ngủ trong rừng. Nhưng cảm giác cô mang đến cho anh khác với Diệm Phi. Một người lạnh lùng như băng, một người nhiệt huyết như lửa.
Mạc Phong vươn vai, lấy gà trong túi ra ăn. Mặc dù thịt đã lạnh nhưng đói thì ăn gì cũng thấy ngon.
“Hồi phục được tám phần rồi! Các cô giấu cái thứ này sau núi đúng là lợi hại thật đấy! Một con chồn thành tinh mà được các người xem như thần núi! Chẳng trách chỗ nào trong thôn các cô cũng có chồn!”, Mạc Phong phất tay cười xấu xa.
Khương Na cũng thở dài: “Anh tưởng là tôi không biết sao? Nhưng cái thứ trong động đó ghê gớm quá, chỉ dựa vào một mình tôi thì không phải là đối thủ của nó, người trong thôn đều tin rằng trong động có thần núi nên không ngừng dâng lễ phẩm, dù tôi có biết thì cũng lực bất tòng tâm!”