Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 840




Lúc này trên đường phố ở phía Đông cây cầu.

Một người đàn ông trung niên bán bánh mì kẹp thịt đang lật những miếng chả nóng hổi trong nồi.

“Chú ơi, chú làm nhanh lên đi, cháu còn có việc phải làm!”, người thanh niên đứng bên cạnh thúc giục.

Người đàn ông trung niên vội vàng lật chiếc bánh mì thịt trên chảo, tiện tay bóc xúc xích, con dao găm trên tay chuyển động nhanh gọn, xúc xích ngay lập tức đã được cắt thành bảy tám lát, sau đó ông ấy xếp ngay ngắn và đều tăm tắp trên chảo.

Nhiều người không khỏi vỗ tay.

“Mẹ kiếp! Thảo nào người ta gọi đây là công phu bánh mì kẹp thịt, chú ơi, chú từng tập võ đấy à?"

"Cắt đều lắm luôn ấy, ngay cả khi cháu cắt chậm rãi cũng không thể cắt thành từng lát có độ dày như nhau được".

"Chú được đấy, chú luyện bao lâu rồi thế?"

"..."

Người đàn ông trung niên xua tay, trong mắt hiện lên vẻ trải đời.

"Tôi luyện võ đã hơn hai mươi năm rồi...", người đàn ông trung niên khẽ lắc đầu thở dài.

Người thanh niên đứng bên cạnh không khỏi thốt lên: "Chú ơi, chú biết võ thật sao? Có giống như trên tivi không ạ? Nào là bay qua bức tường, hay một địch mười ấy".

"Đều là chuyện của ngày xưa rồi, đừng nhắc tới nữa, năm xưa luyện võ nên đã để lại bệnh căn trong người, bây giờ e là có mỗi con gà cũng không giết được!"

"Ôi thế thì tiếc quá, có võ công như thế mà phải ở đây bán bánh mì kẹp thịt!"

"..."

Lúc này, người đàn ông bán canh chua cay đột nhiên cởi tạp dề, chạy đi.

“Ơ ông Trương, ông đi đâu đấy?”, người đàn ông bán bánh mì kẹp thịt ngạc nhiên hỏi.

Người bán canh chua cay quay đầu lại nhìn ông ấy nói: "Ông Tống, ông còn bán bánh gì nữa, mau đi thôi!"

"Đi đâu cơ, quản lý thành phố có tới đâu!"

"Tới đầu cầu!"

"..."

Dần dần, lượng người từ phố ăn vặt và các cửa hàng lớn nhỏ nhiều vô số, đổ xô về hướng cầu Yến Kinh.

Mà số lượng người ngày một đông hơn, lúc đầu mới có chục người, bây giờ đã tăng lên hàng trăm, rồi có khi lên đến hàng nghìn người.

Quy mô của đội quân thật đáng kinh ngạc, mỗi con phố đều đầy ắp người.

Trong một công ty niêm yết.

Một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng đang triệu tập trưởng phòng các phòng ban của công ty để họp.

Nhưng đúng lúc này, điện thoại ông ta đặt trên bàn rung lên.

“Sao một ngày mà có nhiều tin nhắn rác thế nhỉ?”, người đàn ông sốt ruột nhấc máy.

Nhưng khi nhìn thấy thông tin hiện bên trên, mắt của ông ta lập tức híp lại, tay đập mạnh lên bàn, quay người bước ra khỏi cửa.

"Ơ? Giám đốc, cuộc họp vẫn chưa kết thúc mà?"

Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng lạnh lùng nói: "Kết thúc cuộc họp!"

Sau khi người đàn ông ra khỏi văn phòng, ông ta đi thẳng vào nhà vệ sinh thay một bộ quần áo bình thường, xách túi rồi đi về phía cổng công ty.

Chỉ thấy rất nhiều người đang chạy về phía cây cầu, ông ta ngay lập tức tham gia cùng họ.



Lúc này ở đầu cầu Yến Kinh.

Sau khi Mạc Phong chơi xong toàn bộ ca khúc, anh nhìn xung quanh, vẫn không có gì thay đổi.

“Xì, tưởng gì ghê gớm lắm, hóa ra là một con hổ giấy, trông bên ngoài thì cũng kinh đấy nhưng bên trong có cái quái gì đâu chứ!”, Tư Đồ Sư Cưu ngửa mặt lên trời mà cười lớn.

Đúng lúc này, đằng sau ông ta bông vang lên tiếng hét thảm thiết, khi quay đầu lại nhìn, ông ta thấy mười mấy lính Ngự Linh của nhà họ Tư Đồ trong nháy mắt đã ngã vật ra đất.