Không phải người nào ra tay mà chính là thành viên trong đội!
Ngay khi ông ta quay đầu lại đã bị một con dao găm lạnh lẽo kề ổ.
"Tạo phản đấy à? Chúng mày không biết ai mới là chủ nhân sao?", Tư Đồ Sư Cưu hét lên với ánh mắt giận dữ.
Người đàn ông đứng sau cởi bỏ mặt nạ, cười khinh nói: "Đắc tội ông mất rồi, tôi từ trước tới nay luôn nhìn rõ ai mới là chủ nhân!"
Nhìn thấy người này cởi bỏ mặt nạ, Tư Đồ Yên không khỏi kinh ngạc kêu lên: "Sao lại là ông! Không phải ông đã chết rồi sao?"
Người này cũng chính là người đã đột ngột qua đời trong nhà họ Tư Đồ lần trước. Nhưng lúc này đây, ông ta không những không chết mà còn trà trộn vào đội quân tinh nhuệ của gia tộc bọn họ.
Lại một tiếng hét đau đớn khác vang lên.
Trầm Vạn Chung cũng quay đầu lại quan sát, những người phía sau ông ta đã ngã xuống hết, người ra tay cũng là người trong đội của hắn.
"Mẹ chứ! Lẽ nào chúng mày cũng trà trộn vào sao?"
Mạc Yến Chi lúc này giang rộng hai tay, nhếch mép cười nói: "Tôi đã nói từ lâu rồi mà. Các người tưởng đội quân ba mươi nghìn lính của nhà họ Mạc năm đó đã tan đàn xẻ nghé sao?"
"Ý của ông là đội quân ba mươi nghìn lính đó đã tản ra và trà trộn vào các gia tộc khác sao?"
"Ừ hứ".
Trầm Vạn Chung lúc này nổi cơn giận lôi đình: “Ừ hứ cái đầu anh ấy, không thể nào. Toàn bộ doanh trại Thiên Lý Phiêu Kị đều là người do đích thân tôi tuyển chọn và rèn giũa, sao có thể có người lén lút trà trộn vào mà tôi không biết chứ?”
“Đấy là tại cậu ngu! Một người ngu ngốc như cậu có lẽ không bao giờ ngờ rằng, những người phụ nữ xung quanh cậu đều do tôi sắp đặt đâu nhỉ?", Mạc Yến Chi quay đầu lại nhếch mép chế giễu.
"Cái gì?"
Tất cả mọi người đều chết sững, đặc biệt là bố con Tư Đồ, Tưởng Minh Xuyên cũng không tài nào tin được, lập tức nhìn bốn cao thủ phía sau.
"Đừng nhìn nữa, nhà họ Tưởng còn chả xứng để tôi đây sắp xếp tai mắt đâu!"
Mạc Yến Chi ngạo nghễ vung tay, nếu như ánh mắt có thể giết người thì phỏng chừng ông ấy đã chết trăm lần.
Đám người lập tức tập trung lại, mặc dù năm đó có vài người xâm nhập, nhưng số người thực sự rất ít.
Tất cả những người đã tiết lộ danh tính đều tập trung về phía trung tâm.
"Hừ, chẳng phải ông cứ luôn mồm nói mình là quân tử sao? Thế mà còn làm ra loại chuyện tiểu nhân như thế này! Có bản lĩnh thì cho người thả tôi ra, chúng ta cùng dùng súng thật dao thật đấu một trận!", Tư Đồ Sư Cưu nhìn chằm chằm vào ông ấy.
Quân tử kết giao đạm bạc như nước, kết giao tiểu nhân "ngọt rượu nồng", câu nói này quá thích hợp để miêu tả Tư Đồ Sư Cưu, ông ta cho phép mình giở trò khôn vặt, nhưng nếu người khác cũng làm như ông ta thì lại quay ra mắng người đó là tiểu nhân.
Mạc Yến Chi khẽ phất tay: "Được thôi, thả ông ta đi! Bắt một kẻ vô dụng làm con tin cũng bằng không, đến con chó con mèo còn mạnh hơn ông ta".
"Nhưng ông Hai, tôi đã ở cùng Tư Đồ Sư Cưu gần mười năm rồi, cũng biết rõ lòng dạ của người này. Ông ta đúng là một loại rắn độc, ông phải cẩn thận không thì ông ta sẽ cắn chúng ta đấy!", người kề dao vào cổ Tư Đồ Sư Cưu vội vàng nói.
"Nếu tôi đã có gan thả ông ta ra thì đương nhiên có cách trị!"
Mặc dù lời nói này nghe có vẻ hơi kiêu ngạo, nhưng không ai là không tin ông ấy.
Người càng xem thường ông ấy, sau cùng thường sẽ là người chết thảm nhất!