“Ha ha, dù anh hận tôi nhưng tôi vẫn phải gọi một tiếng anh rể. Tôi khuyên anh đừng cố chấp nữa, chỉ cần anh đồng ý đưa chúng tôi đi tìm ngôi mộ cổ cất châu báu của tổ tiên nhà họ Mạc thì sau này tôi sẽ dừng việc truy sát các người!”, Trầm Vạn Chung khoanh tay cười ha ha.
Mạc Phong thật không ngờ mình lại có một ông cậu như vậy.
“Người này còn mặt dày hơn cậu của em ấy nhỉ!”, anh nhìn Mục Thu Nghi cười khổ.
Một con người sẵn sàng vứt bỏ cả người thân, chỉ biết tới vật chất thì sống trên đời này còn có ý nghĩa gì nữa?
Cho dù là có thể sống bất tử thật thì những gì mà họ nhận được sẽ chỉ là đau khổ bất tận chứ không phải niềm vui.
Khi thời gian không còn ý nghĩa nữa thì con người cũng mất đi ý chí phấn đấu, không thể tiến bộ và quan trọng nhất là khi bạn trường sinh bất tử thì bạn sẽ chứng kiến người thân, bạn bè, vợ con của mình lần lượt ra đi.
Có những người có khi vợ chết sẽ đi lấy vợ khác. Dù sao cũng trường sinh bất tử nên có thể đổi phụ nữ liên tục.
Những ngày tháng như vậy thực sự rất sung sướng, nhưng con người ai cũng có lúc cảm thấy chán. Từ sáng tới tối chỉ nghĩ bằng phần dưới thì lâu dần sẽ mất đi cảm giác tươi mới.
Hơn nữa phụ nữ dù nhiều thế nào thì cũng sẽ xuất hiện một người khiến mình rung động. Trụ Vương dù có bạo ngược như thế nào thì cũng vô cùng cưng chiều Đát Kỷ. Hậu cung của Đường Huyền Tông có ba nghìn giai nhân nhưng chỉ cưng chiều mỗi Dương Quý Phi.
Đợi đến khi chứng kiến người phụ nữ mà mình yêu thương nhất ra đi, dù đau lòng muốn chết theo cũng không được, vẫn phải tiếp tục sống và trải qua hết lần sinh ly tử biệt này tới lần khác.
Cho dù Mạc Phong có thể trường sinh bất lão thì anh cũng không nghĩ đó là điều may mắn mà là một sự hành hạ bất tận.
Vậy tại sao những người này lại không hiểu đạo lý đó?
“Hừ! Muốn châu báu của nhà họ Mạc sao? Ông cũng xứng?”, Mạc Phong hừ giọng với Trầm Vạn Chung.
Lúc này người đàn ông mập mạp mới quay qua nhìn anh: “Cậu chính là con trai của chị gái tôi? Láo quá, gọi cậu đi!”
“Ông cũng đòi xứng?”
“…”
Trầm Vạn Chung tối sầm mặt.
Nhưng Mạc Phong chẳng buồn quan tâm. Tốt nhất là phải cho gã này tức mà chết mới đã.
Mạc Yến Chi để chiếc bật lửa gần cuộn giấy hơn một chút: “Càng muốn thì tôi càng không đưa!”
“Ông Hai! Chúng ta liều với bọn chúng đi!”, Sa Ngôn cầm dao găm nói nhỏ.
“Muốn mà lại không dám lên lấy thì tôi đành phải đốt thôi!”
“…”
Mấy gã đàn ông lực lưỡng bước ra. Trong đó có một người mà Mạc Phong biết, chính là Phương Hồng – Đông điện Diêm Vương.
Nếu anh đoán không nhầm thì ba tên kia chính là ba Diêm Vương còn lại. Lúc này Tưởng Minh Xuyên cũng bước ra. Phía sau hắn có bốn người và cũng chỉ có duy nhất bốn người này.
Thế nhưng đừng coi thường bốn tên này. Vì chúng chính là Si Mị Võng Lượng bốn cao thủ mạnh nhất của nhà họ Tưởng.
“Mạc Yến Chi, nể tình ông là hào kiệt, thế này đi, chỉ cần hôm nay ông đánh bại được tất cả cao thủ ở đây thì tôi sẽ thả ông!”, Tư Đồ Sư Cưu chắp tay sau lưng cười lạnh lùng.
Thiên Lý Phiêu Kỵ đồng loạt giương súng. Trầm Vạn CHung cười khinh thương:"Nói nhảm nhiều vậy không giao ra thì giết hết những đứa bên cạnh. Tôi không tin con trai mình mà ông ta cũng bỏ mặc!"