Tô Nguyệt không khỏi khoanh hai tay hừ lạnh: “Hình như có người nói, cứ tùy ý gọi món đi! Nếu như tiếc tiền thì cứ nói thẳng, chút tiền này tôi vẫn có thể trả được, coi như tôi mời mọi người bữa tối này!”
“Cô…sao tôi lại tiếc tiền chứ, chỉ là chai Lafite thôi mà, đàn ông đàn ang uống rượu vang thì vô vị lắm!”, Đông Hải Đào cười nhạt nói.
Mạc Phong xòe hai tay ra, cười tủm tỉm nói: “Lafite là cho các bạn gái của ta, chúng ta là đàn ông đương nhiên phải uống rượu trắng rồi!”
“Cảm ơn anh, anh thật tốt bụng!”, Tô Nguyệt cười ngọt ngào.
Đông Hải Đào sắp phát điên lên, tên này dùng tiền của mình để gọi Lafite, tại sao Tô Nguyệt lại cảm ơn hắn?
Thế này là lý gì chứ?
Hắn căm hận nhìn Mạc Phong chằm chằm, như thể hận một nỗi không thể gặm nát xương thịt của anh.
Nếu mang ra một lượt tất cả các món trong thực, ít cũng phải hết cả trăm nghìn tệ, khách sạn này theo phong cách Âu, các món ăn cũng là một số món Âu nổi tiếng, món củ cải khô rẻ nhất cũng có giá năm trăm tệ một suất rồi.
Điều quan trọng nhất là còn có hai chai Lafite!
Đó là loại rượu năm 1982!
Bữa ăn này sợ là không chi nổi hai trăm nghìn tệ thì sẽ mất mặt lắm!
Vốn dĩ Đông Hải Đào chỉ muốn làm Tô Nguyệt mất thể diện, dù sao trước đó khi hai người ở bên nhau, Tô Nguyệt luôn gào thét sai bảo hắn như một nữ hoàng.
Có cặp đôi nào mà sau khi chia tay không thích người yêu cũ của mình ngày đêm mong nhớ mình đến quên ăn quên ngủ chứ?
Đông Hải Đào cũng nghĩ rằng nếu Tô Nguyệt hối hận, thì mình có thể nhân cơ hội tiến lên ôm cô này bên trái, ấp cô kia bên phải cũng không phải là điều không thể.
Nhưng bây giờ lại lòi ra tên phá đám giữa chừng, không chỉ phá hoại kế hoạch của hắn, mà còn khiến hắn phải tiêu tốn hai trăm nghìn tệ cho bữa tối.
Cảnh tượng rơi vào sự im lặng chết chóc mất một lúc.
Mọi người đều cúi đầu xuống và nghịch điện thoại của mình.
Đông Hải Đào gửi tin nhắn cho nhóm người xung quanh: “Lát nữa chuốc rượu hắn thật say cho tôi, hôm nay tôi phải cho hắn say bét nhè luôn!”
Mọi người không ngừng gửi tin nhắn trong nhóm.
“Thằng nhóc này đúng là cái loại chưa va chạm với bên ngoài, lát nữa chuốc cho hắn say rượu rồi kéo hắn vào toilet dạy cho hắn một bài học!”
“Đúng là loại không biết tốt xấu gì, cũng không biết hắn lấy đâu ra dũng khí lại dám giả ngầu trước mặt anh Đào. Một tên bảo vệ quèn tỏ cái vẻ gì chứ, lại còn muốn uống Lafite!”
Ở một bên khác.
Cả hai cũng đang gửi tin nhắn văn bản cho nhau.
“Tiếng Pháp của anh là thế nào đấy?”, Tô Nguyệt nhanh chóng chỉnh sửa một tin nhắn trên điện thoại di động và gửi nó đi.
Mạc Phong chỉ cười nhạt: “Chẳng lẽ chỉ có hắn mới được đi nước ngoài du học hay sao?”
Có điều anh không trả lời nữa.
Tô Nguyệt cũng nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh với vẻ mặt khó hiểu.
Tiếng Pháp vừa rồi nói trơn tru như vậy, hoàn toàn có thể làm tốt công việc phiên dịch. Làm nhân viên bảo vệ ở công ty quả thật quá lãng phí tài năng!
Nhưng anh lại chỉ muốn làm bảo vệ. Người ta đều nói rằng tâm tư của phụ nữ khó hiểu, còn tâm tư của nam giới cũng đâu phải dễ hiểu gì?
Các món ăn lần lượt được dọn ra, và bầu không khí cũng trở nên bớt ngượng ngùng.
Mọi người vừa ăn vừa trò chuyện.
Vì Mạc Phong đóng vai bạn trai của Tô Nguyệt, nên anh phải nắm bắt cơ hội này để tận hưởng nó.
“Bóc cho anh con tôm!”, anh quay đầu nhìn Tô Nguyệt khẽ cười.
Tất cả mọi người: “…”
Tô Nguyệt cũng ngẩn ra.
Anh chàng này lại dám yêu cầu cô bóc tôm?
Đông Hải Đào không khỏi bĩu môi khinh thường: “Đừng đùa, tôi ở với cô ta đã hai năm, đừng nói là bóc tôm, cô ta…hả? Mẹ kiếp?”
Hắn không kìm lại được văng ra một câu thô lỗ.
Bởi vì Tô Nguyệt không chỉ bóc tôm mà còn đút vào miệng Mạc Phong.
“Ngon không?”
Mạc Phong cẩn thận nhai và nói: “Thịt hơi bở, nhiệt độ chưa đủ, phô mai trên đó hơi ngán. Nói chung là không tệ lắm, ăn cũng tạm được!”
Tất cả mọi người: “…”
Tôm hùm hơn ba nghìn tệ một con mà tên này lại nói ăn cũng tạm?
Giả ngầu đến mức này quả thực là diễn quá sâu rồi!
Tô Nguyệt cũng véo đùi Mạc Phong, nói nhỏ: “Một vừa hai phải thôi, giả ngầu quá mức rồi đấy!”
Trán Đông Hải Đào nhăn lại, vốn dĩ hắn muốn khoe khoang trước mặt Tô Nguyệt, nhưng không ngờ lại bị người khác ra tay trước.
“Này người anh em, năm nay làm gì chả kiếm được tiền, sao lại phải đi làm bảo vệ chứ. Thế này đi, nhà ăn trong công ty chú tôi còn thiếu người, nể mặt Tô Nguyệt, nói sao cũng phải trả anh được năm nghìn tệ một tháng đó!”, hắn nhìn Mạc Phong cười xảo trá.
Làm việc ở nhà ăn chắc là hơn làm việc ở phòng bảo vệ chứ!
Có lẽ Đông Hải Đào không biết rằng mặc dù Mạc Phong là nhân viên bảo vệ, nhưng không ai trong công ty thực sự coi anh như một nhân viên bảo vệ!
Mạc Phong khẽ nhếch khóe miệng, anh đặt đũa xuống, nắm lấy tay Tô Nguyệt trìu mến nói: “Thật ra, tiền hay không cũng không quan trọng, chủ yếu là tôi muốn ở gần người mình yêu hơn một chút, cho dù chỉ là làm một nhân viên bảo vệ!”
Tất cả mọi người: “…”
Mọi người ăn bữa cơm này mà phải ngơ ngác đến mấy lần.
Anh chàng này đang đóng phim của Quỳnh Dao à?
Tô Nguyệt nhìn Mạc Phong đầy mê mẩn, bản thân cô ta gần như quên mất hai người là yêu giả: “Anh đến công ty thật sự là vì em sao?”
“Đương nhiên!”, anh gật đầu không cần suy nghĩ.
Đông Hải Đào thực sự không chịu nổi nữa, vội vàng nháy mắt với những người bên cạnh.
Những người này cầm ly rượu đứng lên.
“Người anh em, đừng chỉ nói chuyện phiếm, nào, tôi mời anh một ly, tôi cạn trước nhé!”
Nói rồi gã thanh niên đầu húi cua uống luôn một ly rượu.
Mạc Phong cũng rót đầy một ly: “Sảng khoái lắm, vậy tôi cũng cạn đây!”
Hiện trường xuất hiện một cảnh tượng náo nhiệt giả dối, đó chính là tất cả những người hoàn toàn không thân thiết với Mạc Phong, lại cứ đến mời rượu anh.
Mười phút sau.
Vài chai rượu trắng đã cạn.
Nhưng Mạc Phong vẫn không thay đổi sắc mặt và nhịp tim, anh còn không ngừng cười nói: “Rượu này … hơi nhạt!”
Nhạt?
Ngoại trừ Tô Nguyệt ra, những người khác đều uống rượu đến mức say mèm rồi.
“Mọi người cứ uống trước đi, tôi đi toilet cái!”, Mạc Phong chậm rãi đứng lên và khẽ cười nói.
Tô Nguyệt ngập ngừng nhìn anh, nếu tên này đi vệ sinh, chẳng phải chỉ còn mỗi cô ta ở lại ở đây sao?
Thật xấu hổ?
Gã thanh niên đầu húi cua khịt mũi sau khi thấy Mạc Phong đi ra ngoài: “Tôi nghĩ hắn chỉ giả vờ thôi, tôi đoán hắn đi toilet để nôn đấy!”
“Ồ, mẹ nó, tên này uống được thật đấy, tôi sắp không ổn rồi!”, một thanh niên khác cũng nằm bò ra bàn, xua tay nói.
Nhìn thấy đám người này say khướt, Tô Nguyệt không khỏi khoanh tay cười khẩy: “Tửu lượng như thế này mà muốn chuốc cho anh ấy say á? Cứ ngủ đi!”
Khi Mạc Phong vừa bước tới cửa toilet định đi vào, sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói.
“Sao lại trùng hợp như vậy, người anh em cũng ăn cơm ở đây à?”
Anh nghi hoặc quay đầu lại, chỉ thấy một người đàn ông trung niên với phong thái hiên ngang tiến tới: “Ông Tám? Trùng hợp quá, sao lại có thể gặp ông ở đây nhỉ?”