Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 150




Thấy vậy, mấy người bên cạnh vội vàng ra tay giải vây.

“Tất cả đều là chuyện đã qua rồi, sao phải kỳ kèo mãi chứ. Chỉ cần hai bên vẫn sống tốt là được rồi mà!”

“Đúng vậy, nhưng mắt nhìn người của Tô Nguyệt đúng là chẳng ra sao cả. Anh Đào của chúng ta bây giờ đã kiếm được hàng triệu tệ rồi. Một bằng sáng chế đại đại nào đó cũng đủ để ăn cả đời. Không giống như anh vẫn phải ra sức đi làm, làm cả năm còn không bằng anh Đào làm một tháng ấy chứ!”

“Bây giờ Ngọc Ngọc đúng là được hưởng phúc rồi, còn trẻ như vậy mà đã đi du lịch vòng quanh thế giới. Ngày nào cũng ở nhà không phải làm gì, nếu không phải là chăm hoa chăm cỏ thì lại đi quẩy, nếu chán quá thì lại đi mua sắm, thật là hạnh phúc!”

Nói là giải vây nhưng chắc chắn là đứng về phía Đông Hải Đào rồi. Dù sao bây giờ người ta cũng làm việc trong viện nghiên cứu, vừa mới tốt nghiệp, còn trẻ đã kiếm được hàng triệu, tiền đồ rộng mở!

Mặt khác, Tô Nguyệt cho dù là giám đốc công ty, lương căng lắm cũng khoảng hai mươi nghìn tệ một tháng, cuối năm có thêm chút hoa hồng. Còn Mạc Phong đứng ở bên cạnh thì ăn mặc sơ sài, chắc là lương còn không bằng Tô Nguyệt.

Đương nhiên không thể khiến đám đông nịnh bợ được rồi!

Sự xu nịnh của những người này đã khiến cho Đông Hải Đào lên cơn tự phụ, cho rằng Tô Nguyệt lựa chọn rời bỏ hắn đúng là một tổn thất lớn.

“Ây da, mọi người cũng đừng nói như vậy. Dù sao người đàn ông ưu tú như tôi cũng không phải chỗ nào cũng có thể gặp được.

Mọi người gọi món đi! Tôi là người quen với ông chủ của khách sạn này, lát nữa tôi sẽ bảo ông ta mang vài món ăn đặc biệt của châu Âu lên đây!”, Đông Hải Đào vỗ ngực cười đắc ý.

Những người xung quanh hắn lại càng ngưỡng mộ mãi không thôi.

Một cô gái buộc tóc đuôi ngựa và kẹp tóc khịt mũi: “Nếu anh được giỏi bằng một phần mười của anh Đào, em cũng hài lòng lắm rồi!”

Người thanh niên với kiểu đầu mái bằng cười xấu hổ: “Em cũng không thể nói như vậy được, anh Đào xuất thân quý tộc, bố anh chỉ là người sửa xe hơi thôi, sao có thể so sánh chứ?”

“Chỉ tiếc là một số người không biết quý trọng. Nếu đem ra so sánh thật đúng là khoảng cách quá lớn! Không biết đã hối hận hay chưa đây!”, người phụ nữ cột tóc đuôi ngựa cười khẩy nói.

Mạc Phong ngồi vào bàn mà không nói gì, chỉ mỉm cười.

“Người anh em, xin mạo muội hỏi một chút, giờ anh đang làm công việc gì vậy? Có thể theo đuổi được người đẹp Tô Nguyệt, chắc là công việc nhất định không tệ đâu nhỉ? Hôm nay có phải anh cố tình tỏ ra khiêm tốn không?”, Đông Hải Đào khanh tay cười đắc ý.

Tô Nguyệt không khỏi vội vàng nói: “Anh ấy là nhân viên kinh doanh trong công ty…”

“Tôi làm bảo vệ trong công ty, lương khoảng ba nghìn tệ, không quá nhiều nhưng cũng không đến nỗi tệ!”, lúc này Mạc Phong mới nhún vai, mỉm cười bình tĩnh.

Tất cả mọi người: “…”

Bảo vệ?

Ngay cả bản thân Tô Nguyệt cũng muốn đá chết tên này, không thấy là cô ta đang cố gắng nói giúp anh hay sao?

Nói đại là chủ nhiệm bộ phận bán hàng cũng tốt hơn cả chục lần so với chức danh bảo vệ!

Mọi người nghe vậy thì đều bật cười.

Một bảo vệ nhỏ nhoi mà lại dám tỏ ra ngầu đến như thế này.

“Ha ha ha ha, nhân viên bảo vệ? Nghề này thực sự đủ hoành tráng đấy nhỉ!”

“Có một không hai, không thể so sánh được. Một tháng kiếm được ba nghìn tệ cơ đấy, đâu có giống những người nghèo như chúng ta, ra ngoài ăn bữa cơm cũng phải chi chục nghìn tệ. Nguyệt Nguyệt à, cậu thật có mắt nhìn người đó!”

“Anh Đào làm việc một ngày cũng bằng anh làm việc cả tháng, quả nhiên kẻ vô dụng thì vẫn là kẻ vô dụng thôi!”

Bốp……

Tô Nguyệt tức giận vỗ bàn sau đó đứng phắt lên: “Mấy người đừng có quá đáng, nếu như không chào đón chúng tôi thì có thể rời đi, hà tất phải ép người như thế! Cái tôi thích là con người anh ấy, không phải tiền!”

“Chậc chậc chậc, Nguyệt Nguyệt à, tình yêu mà không có tiền thì chỉ có thể cạp đất mà ăn thôi! Cậu phải suy nghĩ kỹ càng. Tôi quen một người đàn ông khá giàu, nhưng hơi già, năm nay đã gần năm mươi, vợ vừa mới mất không bao lâu. Nếu cậu cảm thấy được thì hôm khác tôi giới thiệu cho cậu!”, vẻ mặt Trương Đạm Ngọc đầy giễu cợt.

Dù biết ăn bữa cơm này sẽ có chút khó chịu, nhưng không ngờ nhóm người này lại quá đáng như vậy!

Khó khan lắm Tô Nguyệt mới tới, Đồng Hải Đào sao có thể để cô rời đi dễ dàng như thế. Hắn vội đứng dậy làm hòa, cười nói: “Được rồi, thật ra nghề gì cũng không quan trọng, chỉ cần ngoan ngoãn đi làm kiếm tiền là không tệ rồi!”

“Đúng, đúng, vẫn là anh Đào nói có lý, không hổ là người có học, ngầu quá!”, mọi người phụ họa theo.

Lúc này, người phục vụ mang thực đơn tới.

“Xin hỏi mọi người cần dùng gì?”, không ngờ người phục vụ lại có thể nói tiếng Pháp lưu loát như vậy.

Khiến mọi người hơi bối rối.

Một người đàn ông trẻ tuổi đầu húi cua quay đầu lại, nhìn Đồng Hải Đào cười và nói: “Anh Đào, họ đang nói cái gì vậy? Chúng tôi nghe không hiểu, anh phiên dịch đi!”

“Cái này … cái này tôi cũng không hiểu lắm. Trước đây tôi sống ở khu phố Hoa Hạ, khi ra ngoài đều có thông dịch viên nên tôi …”, Đồng Hải Đào cũng lúng túng cười.

Thanh niên đầu húi cua bên cạnh lập tức cười nói: “Nói cũng đúng, châu Âu cũng khá lớn, mỗi quốc gia lại nói ngôn ngữ khác nhau, càng huống hồ người ngầu giống như anh Đào, chắc chắn lúc nào cũng có phiên dịch bên cạnh rồi. Cũng chẳng biết lúc nào chúng ta mới có thể sống cuộc sống như vậy nữa!”

Lúc này, Mạc Phong khẽ lịch sự quay đầu lại mỉm cười và nói bằng tiếng Pháp lưu loát: “Phiền cô mang ra tất cả các món ăn có trong thực đơn này, ngoài ra mang giúp tôi hai chai Lafite 1982 nữa! Cảm ơn!”

Tất cả mọi người đều ngẩn ra, tự hỏi tai mình có bị hỏng không.

Người phục vụ còn ngạc nhiên hơn.

Với giọng hoàng gia Pháp chuẩn chỉ, người Hoa Hạ trước mặt cô ta đây thậm chí còn chính thống hơn cả người Pháp như cô ta.

Thật không thể tin được!

“Tôi có cần phải lặp lại lần nữa không?”, Mạc Phong vẫn tươi cười trả lời bằng tiếng Pháp lưu loát.

Người phục vụ nhanh chóng lắc đầu nói bằng một thứ tiếng Hoa Hạ lơ lớ: “Xin lỗi, tôi sẽ bảo nhà bếp chuẩn bị ngay!”

Nói xong, cô ta cung kính cúi đầu chào Mạc Phong rồi xoay người bước ra khỏi phòng VIP.

Những người còn lại vẫn còn đang bối rối.

“Anh… trước đây đã từng ở châu Âu à? Sao vừa rồi tôi nghe như kiểu tiếng Ý vậy?”, Đông Hải Đào cười mới vẻ ngượng ngùng.

Mạc Phong nhún vai cười khúc khích: “Không phải, tôi vừa nói tiếng Pháp, để anh Đông chê cười rồi!”

Bề ngoài thì cung kính, nhưng ý tứ trong lời nói đầy sự khinh thường.

Một người tốt nghiệp thạc sĩ mà lại không phân biệt được mình vừa nói ngôn ngữ gì?

Bị tát vào mặt một cách vô hình.

“Thật ra tôi đã biết từ lâu. Tôi chỉ muốn cho anh một cơ hội biểu hiện mà thôi. Dù sao anh cũng là nhân viên bảo vệ, hiếm khi tiếp xúc với những hoàn cảnh như thế này!”, Đông Hải Đào xua tay cười gượng nói.

Tô Nguyệt quay đầu, kinh ngạc nhìn Mạc Phong nói: “Vừa rồi người phục vụ nói gì vậy?”

“Anh bảo cô ta mang hết các món trong thực đơn lên, và còn lấy hai chai Lafite 1982 nữa!”, Mạc Phong nhún vai mỉm cười.

Đông Hải Đào đứng phắt dậy hét lên: “Cái gì? Mang hết đồ ăn lên? Lại còn Lafite?”