Người đàn ông trung niên đang đi về phía nhà vệ sinh chính là Đàm Lão Bát tiếng tăm lẫy lừng, ông ta còn được gọi là ông Tám.
Bởi vì sau khi Mạc Phong càn quét hội Hắc Long lần trước, ông Tám này đã thành thật hơn rất nhiều, có đánh chết ông ta cũng không dám tới công ty Kim Tư Nhã quấy nhiễu nữa.
“Người anh em nói đùa rồi! Khách sạn này là do tôi mở, nếu biết cậu đến đây ăn, cậu phải báo trước cho tôi mới phải. Tiếp đãi không chu đáo, mong cậu bỏ qua cho!”, ông Tám chắp tay đổ người về phía trước bốn mươi lăm độ, cung kính nói.
Ông Tám, người cầm lái hội Hắc Long mà người người phải kính nể lại nể sợ một thanh niên như thế này, nếu như để người khác trông thấy, e rằng sợ đến mức rớt cả cằm mất.
Mạc Phong là người điển hình ưa mềm không ưa cứng, nói sao thì Đàm Lão Bát cũng là người có chút tiếng tăm ở Giang Hải.
Nếu như người ta đã giải tỏa mối hiềm khích và chủ động chào hỏi nên anh đương nhiên không thể ngoảnh mặt làm ngơ để mặc kệ người ta được.
“Ông Tám khách sáo rồi, từ nay cứ gọi tôi là Mạc Phong. Hôm nay tôi cũng tới ăn tối với bạn bè. Ông cũng đừng khách sáo!”, anh quay đầu liếc nhìn phòng VIP trong góc và mỉm cười.
Đàm Lão Bát lập tức vui mừng khôn xiết khi thấy Mạc Phong không còn vẻ mặt hung tợn như trước: “Mạc Phong, chuyện trước đây là tôi không đúng. Đi theo tôi, để tôi đền tội với cậu ba ly!”
Nói rồi ông ta kéo Mạc Phong vào một phòng VIP khác.
Họ đẩy cửa và bước vào.
Ngồi bên trong là những người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi.
“Xin lỗi, để mọi người chờ lâu rồi. Tôi giới thiệu một người bạn với mọi người!”, ông Tám bước vào cửa vội vàng xin lỗi mọi người.
Mạc Phong lịch sự bước vào, chắp tay và nói: “Xin chào các vị tiền bối!”
Lúc này, một người đàn ông trung niên với sợi dây chuyền vàng to tướng trên cổ cười khẩy nói: “Ông Tám, đây không phải là con riêng của ông ở bên ngoài đấy chứ? Cái ông này, có con hoang bên ngoài mà giờ mới lôi ra!”
Ông Tám chợt thầm kêu lên trong đầu: “Không ổn rồi!”
Bụp…
Ông ta chưa kịp nói, người đàn ông trung tuổi đã bị đập chai bia vào đầu.
“Gọi ông là tiền bối, ông lại coi mình là tiền bối thật sao?”, Mạc Phong bình thản nói.
Người đàn ông trung niên đeo sợi dây chuyền vàng lớn ôm chặt đầu, không nhịn được kêu lên: “Oắt con, mày dám đánh ông à?
Mày có biết ông là ai không?”
Anh đi về phía trước như gió, kéo một cái ghế ra, giữa hai hàng lông mày hiện lên sát khí: “Ông Tám còn phải nể tôi vài phần, ông là cái thá gì?”
Khí chất kiêu ngạo!
Lúc này Mạc Phong giống như vị vua đang nhìn thiên hạ, sự ớn lạnh này luôn khiến người ta bất giác cảm thấy sợ hãi. Rốt cuộc người đó đã phải trải qua những gì để rồi trong mắt một người mới không cảm thấy có chút hi vọng nào. Nếu có thì đó chỉ là sát khí nồng nặc!
Ông Tám thấy thế vội đi tới, cười nói: “Mạc Phong, thật ngại quá, những người này đều là những người thô lỗ, nói chuyện hơi khó nghe. Cậu đừng để bụng!”
Ông ta vẫn còn nhớ cảnh tượng lúc trước Mạc Phong đã cầm dao xông vào hội Hắc Long giết chóc như thế nào.
Không phải ngẫu nhiên mà Đàm Lão Bát lại có thể ngồi ở vị trí này, mắt nhìn người của ông ta hơn hẳn nhiều người.
Ngay từ lần đầu tiên nhìn vào trong mắt Mạc Phong, ông ta đã biết!
Người thanh niên này bề ngoài nhất định không đơn giản như vậy, nhân viên bảo vệ bình thường mà lại có thể ở chung với tổng giám đốc lâu như vậy sao?
Mục Thu Nghi là ai chứ? Đó là người đẹp nổi tiếng ở Giang Hải. Những người theo đuổi cô ta có thể chạy quanh Giang Hải hai lần. Liệu cô ta có thể để mắt đến những kẻ tầm thường hay không?
Vì vậy, Đàm Lão Bát luôn muốn tìm cơ hội lôi kéo Mạc Phong, thậm chí ông ta còn muốn biết rốt cuộc sau lưng Mạc Phong có ai hậu thuẫn.
Xã hội này là một xã hội của mạng lưới các mối quan hệ, Mạc Phong có thể có một kỹ năng đáng sợ như vậy, chắc hẳn cậu ta phải xuất thân từ một gia đình võ thuật, hoặc dưới trướng một cao thủ ẩn dật. Nếu ông ta có thể móc nối với mối quan hệ này, chẳng phải sau này ông ta sẽ như cá gặp nước ở Giang Hải này hay sao?
Mối quan hệ tưởng chừng đã ổn thỏa, nhưng lại lòi ra một tên không biết ăn nói như thế này.
Mạc Phong cầm lấy ly rượu, mạnh dạn uống một hơi cạn sạch: “Xin lỗi, tôi còn có việc phải đi trước đây!”
Nói xong anh xoay người bước ra ngoài.
“Mạc…Mạc Phong, thực ra chuyện này…”, ông Tám nhìn theo bóng lưng anh, nói dở câu.
Nhưng người ta thậm chí không thèm quay đầu nhìn lại.
Những gì ông ta vừa nhìn thấy trong mắt Mạc Phong không chỉ là sự lạnh lùng, mà còn là sự khinh bỉ!
Nhưng nói chung, cũng đã có một khởi đầu tốt rồi.
Ít ra thì người ta cũng đã nể mặt và uống hết ly rượu này!
Người đàn ông trung niên trên mặt đất bị chai bia đập vỡ đầu chậm rãi đứng lên: “Ông nội nó chứ, hôm nay ông mày không giã chết tên khốn này thì không phải họ Kim!”
“Tự mình muốn chết, đừng trách tôi không nhắc nhở ông trước!”, ông Tám lạnh lùng nói: “Tôi đã nói với ông từ lâu rồi, ra ngoài không được ăn nói bừa bãi, họa từ miệng mà ra. Chỉ là đập chai bia vào đầu ông thôi đã là rất nể mặt tôi rồi đấy!”
Mạc Phong bước ra ngoài định trở về phòng VIP, nhưng điện thoại trong túi lại vang lên.
Anh móc ra xem, đó là một dãy sáu chữ số hiển thị một vị trí không xác định.
Khóe miệng anh không khỏi nhếch lên hình một vòng cung.
Khi đến bên cửa sổ, điện thoại mới được kết nối.
“Alo?”
“Anh Mạc! Cuối cùng anh cũng đã nghe điện thoại!”, Thương Hồng ở đầu dây bên kia hưng phấn nói.
Đột nhiên có một tiếng thét lớn vang lên, làm cho màng nhĩ của anh đau đớn, Mạc Phong cười bất lực: “Cô bé, dù sao em cũng là quản lý của khu Missia, sao vẫn như một đứa trẻ vậy?”
“Bởi vì đối phương là anh! Nếu đổi lại là người khác, muốn nghe em làm nũng là điều không thể nào!”, cô ta cười nghịch ngợm: “Lẽ nào anh quên sinh nhật của em rồi sao? Tối hôm qua em đợi cuộc gọi của anh, anh còn không gọi cho em!”
Mạc Phong không khỏi xoa xoa thái dương: “Không phải anh tặng quà cho em rồi sao?”
“Một chiếc đồng hồ bị hỏng á?”, Thương Hồng nghi ngờ hỏi.
Cô ta không thích món quà này, nhưng cũng không hiểu tại sao anh lại muốn tặng đồng hồ vào ngày sinh nhật của mình!
Nếu đổi lại là người khác, chắc là cô ta sẽ trở mặt ngay tại chỗ.
Vì tặng đồng hồ đồng nghĩa với việc đưa tiễn người chết!
“Anh đã đeo chiếc đồng hồ này tám năm rồi. Nó đã vào sinh ra tử cùng anh tám năm. Lần cuối cùng nó đã đỡ đạn cho anh. Nếu em cảm thấy nó không có ý nghĩa gì thì có thể gửi lại cho anh!”, Mạc Phong khẽ cười nói.
Thương Hồng ở đầu bên kia điện thoại hét lên đầy phấn khích: “Ý anh là anh đã đeo chiếc đồng hồ này tám năm rồi? Có người phụ nữ nào khác chạm vào nó không?”
“Không!”
“Vậy thì em muốn chiếc đồng hồ này. Em sẽ sửa nó và luôn đeo nó bên mình. Đây có phải là tín vật định tình anh dành cho em không?”
Tín vật định tình?
Logic của cô gái này thực sự cũng quá kinh khủng rồi mà?
Mạc Phong gãi gãi đầu, không biết nên nói như thế nào: “Em nghĩ sao thì là vậy đi!”
“Anh Mạc, khi nào thì anh tới đây tìm em, hay là em qua tìm anh cũng được!”, Thương Hồng ở bên kia điện thoại nói với vẻ đầy mong đợi.
Anh vội kiềm chế lại suy nghĩ này, nếu cô nhóc này đến Giang Hải, e rằng sẽ làm tung tóe mọi thứ lên mất!
Nếu gặp Mục Thu Nghi, chẳng phải là sẽ như gươm tuốt khỏi vỏ hay sao?