Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 149





Khi bước vào trong khách sạn, tất cả các bạn đều theo phong cách châu Âu, thậm chí còn bắt chước cách trang trí của những quý tộc hoàng gia Tây Âu. Chỉ riêng chiếc đèn pha lê treo ở sảnh đã trị giá một trăm nghìn tệ rồi.

Sàn được làm bằng ngọc bích, giày cao gót bước đi trên đó sẽ cho bạn cảm giác như đang đi trên sàn diễn thời trang.

Nếu như chấm điểm, Mạc Phong chấm cho khách sạn này tám mươi điểm, cũng không phải là đặc biệt cao cấp, nhưng chỗ này ở Giang Hải cũng gọi là tạm được.

“Tôi nói này, anh có thể kiềm kiềm lại chút được không, đừng có cứ như lần đầu ra xã hội vậy, lát nữa lộ thì sao?”, Tô Nguyệt nhéo thịt eo Mạc Phong và thấp giọng nói.

Thịt mềm chỗ eo là đau nhất, Mạc Phong không khỏi hít vào một hơi.

“Không phải là tôi đang thưởng thức cách trang trí ở khách sạn này hay sao? Chỗ này kém xa so với những chỗ trước đây tôi từng đến!”, anh xoa xoa eo mình khẽ nói.

Tô Nguyệt không khỏi liếc anh một cái: “Anh không giả ngầu thì sẽ chết à, hôm nay đến đây đều là những du học sinh từ nước ngoài quay về. Anh khiêm tốn một chút, đừng có khua môi múa mép nữa!”

Giả ngầu?

Anh chỉ cười gượng gạo, có thể người khác sẽ nghĩ là anh đang giả ngầu. Nhưng từ góc độ của những người quen biết Mạc Phong trước đây, bây giờ anh đã được coi là rất khiêm tốn rồi.

Anh đã từng vô cùng điên cuồng!

Cái gì mà khách sạn Hoàng gia châu Âu, anh đập tan nát trong vòng một tiếng!

Tất nhiên, mặc dù Mạc Phong ngông cuồng nhưng anh là người có nguyên tắc, không bao giờ gây rắc rối cho đất nước, cũng như không làm hư hại các công trình công cộng, anh vẫn phân biệt rất rõ thị phi phải trái.

Trăm năm trước đám người châu Âu đã bắt nạt Hoa Hạ. Trăm năm sau anh sẽ thay Hoa Hạ hiếp đáp lại chúng!

Nhớ lấy một câu đó là ‘thiên đạo có luân hồi’.

Họ đi thang máy lên tầng ba. Khách sạn này không cao lắm, tổng cộng chỉ có năm tầng, nhưng bình thường chỉ dùng ba tầng thôi.

Dưới sự dẫn dắt của người phục vụ, hai người đến căn phòng VIP trong cùng ở một góc.

Họ đẩy cửa và bước vào.

Bên trong có sáu người ngồi, ba nam ba nữ, cộng thêm Mạc Phong và Tô Nguyệt, tỷ lệ nam nữ vừa đẹp.

Nhưng đáng chú ý là người đàn ông ngồi ở vị trí phía trên, hắn mặc áo sơ mi trắng thắt nơ, đeo kính gọng vuông trông vô cùng thần thái, nhưng trong mắt luôn hiện lên một tia ngông cuồng.

Bên cạnh hắn là một người phụ nữ trang điểm rất diêm dúa, ánh mắt cô ta nhìn Tô Nguyệt cũng cực kỳ không thân thiện.

Nếu Mạc Phong đoán không sai, người đàn ông này chắc là bạn trai cũ của Tô Nguyệt, và người phụ nữ trang điểm đậm này có lẽ là bạn cũ của cô.

Người ta vẫn nói là phòng lửa, phòng trộm, phòng bạn thân, đúng là nói không sai. Trước đây hai người là bạn thân chí cốt cùng giường mấy năm, kết quả bây giờ đã trở mặt thành thù. Đương nhiên Tô Nguyệt không coi cô ta như đối thủ hay kẻ địch.

Ngược lại, người phụ nữ này luôn muốn cạnh tranh với Tô Nguyệt ở mọi nơi.

“Ồ, đây không phải là …”, người phụ nữ trang điểm quyến rũ giả vờ như không thể nhớ ra: “Ồ! Tôi nhớ ra rồi, đây không phải là Tô Nguyệt sao? Lâu lắm không gặp tôi sắp không nhận ra cậu nữa rồi. Nhìn cậu xem, còn có cả nếp nhăn khóe miệng rồi kìa, phụ nữ hà tất phải vất vả như vậy chứ?”

Mạc Phong rõ ràng cảm giác được Tô Nguyệt tức giận đến run lên, hẳn là muốn tiến lên đập cho cô ta một trận!

“Hừ, Trương Đạm Ngọc, cậu bớt nói cái giọng quỷ quái đó với tôi. Phụ nữ thì nên tự lập, không giống như một số người tưởng rằng tìm được một người bạn trai có tiền gì đó thì phát tài rồi. Chưa biết chừng một ngày nào đó cậu già nua xấu xí rồi đến khóc còn không khóc nổi!”, Tô Nguyệt khịt mũi cười khẩy.

Cô ta không phải loại người hiền lành gì, phải biết rằng với tính cách nóng nảy của Tô Nguyệt, không động tay động chân là đã kìm nén lắm rồi.

Trương Đạm Ngọc từng là bạn cùng phòng giường trên giường dưới với Tô Nguyệt, nhưng giờ gặp nhau trò chuyện đều nồng nặc mùi thuốc súng.

“Nguyệt Nguyệt, dù sao chúng ta cũng là bạn thân của nhau, sao lại phải tức giận như vậy? Có điều bây giờ tôi và Hải Đào sống cũng rất tốt, hơn nữa anh ấy đã có bằng thạc sĩ ở châu Âu và làm việc trong viện nghiên cứu với mức lương hơn triệu tệ một năm. Tất cả là nhờ cậu tác thành đó! Thật đúng là bạn thân tốt của tôi!”

Người ta thường nói đàn ông thi thố thì dùng nắm đấm, phụ nữ thì sẽ dùng võ mồm.

Trương Đạm Ngọc này nói ra nói vào cũng đều cho người ta cảm giác muốn giẫm Tô Nguyệt dưới chân mình. Cướp bạn trai của người ta lại còn có thể nói năng thản nhiên như không. Đúng là đã đạt đến một cảnh giới nhất định.

Người đàn ông áo trắng bên cạnh chỉ mím chặt miệng không nói lời nào, hắn đang tận hưởng cảm giác hai người phụ nữ đang tranh giành mình.

Nhưng Tô Nguyệt nghe vậy thì không khỏi hừ lạnh: “Kẹo cao su tôi đã ăn rồi nhổ xuống đất, cậu nhặt lên bỏ vào miệng nhai tiếp, lại còn khoe khoang với tôi là cậu thổi được bong bóng. Cậu cũng đáng thương thật đó!”

“Cậu…..”

Trương Đạm Ngọc tức giận đứng bật dậy, lồng ngực trắng nõn bị Tô Nguyệt làm cho tức đến phập phồng không yên.

Ngay cả Mạc Phong cũng thầm giơ ngón tay cái lên, đều là nhân vật không hề đơn giản, khi nói chuyện còn mang vẻ sát khí!

Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng và thắt nơ chậm rãi đứng lên: “Nguyệt Nguyệt, hôm nay mang bạn đến đây sao? Sao không giới thiệu cho mọi người biết?”. Truyện Lịch Sử

Lúc này Tô Nguyệt nắm lấy cánh tay của Mạc Phong: “Bạn trai tôi! Hơn nữa chúng tôi sắp đính hôn rồi!”

Xuýt……

Mạc Phong không khỏi hít một hơi, đã nói trước là đóng vai bạn trai mà, sao giờ lại thành chồng sắp cưới rồi?

“Đúng vậy, tôi là chồng sắp cưới của cô ấy! Chúng tôi sắp kết hôn rồi!”, khóe miệng anh hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười tự tin: “Anh là bạn trai cũ Đông Hải Đào của cô ấy đúng không? Cảm ơn anh đã rút lui, nếu không tôi cũng không thể gặp được người con gái tốt như vậy!”

Nếu đã diễn, đương nhiên phải diễn đến cùng rồi.

Ngay cả Tô Nguyệt cũng bị cảm giác bình tĩnh và khí chất bất phàm của Mạc Phong làm cho nghẹt thở, nếu không phải là người trong cuộc thì chắc cô đã tin lời nói bậy bạ của tên này rồi!

Ly rượu trong tay Đông Hải Đào run lên, cho thấy trong lòng hắn không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài.

“Ha ha, tôi phát hiện sau khi cô rời bỏ tôi, mắt nhìn người càng ngày càng kém đấy! Nếu tôi đoán không nhầm, chiếc áo sơ mi trên người anh không quá một trăm tệ đúng không? Cộng thêm đôi giày anh đang mang, dường như đó là hàng vỉa hè thì phải?

Bộ dạng của anh hôm nay nếu như không phải đến cùng với Tô Nguyệt, e rằng ngay cả cánh cửa của khách sạn này cũng không thể vào được ấy chứ! Có điều thực ra tôi cũng khá đồng cảm với anh. Tìm được cô bạn gái xinh đẹp thì đã làm sao nào?

Chỉ có thể nhìn, ngay cả sờ cũng không có cửa. Ở khía cạnh đó cô ta bị thiếu sót, bị sợ làm chuyện đó, anh hiểu mà phải không?”

Nắm tay của Tô Nguyệt đã nắm chặt.

Vẻ mặt của người đàn ông đột nhiên thay đổi, có vẻ như trước đó hắn đã bị Tô Nguyệt đánh cho nặng nề.

Mạc Phong thản nhiên nhún vai cười khúc khích: “Thật sao? Hôm qua tôi không phát hiện có gì không đúng, có điều tôi cũng thấy lạ là hai năm anh không hề ra tay, lại để lại thứ đồ tốt nhất cho tôi, anh thật đúng là người cực tốt đó!”

Tô Nguyệt cũng nép vào trong lòng anh, vẻ mặt ửng hồng: “Đáng ghét, chuyện như thế này mà anh cũng nói ra bên ngoài được à!”

“Anh…”, Đông Hải Đào chợt oán hận đến mức không nói nên lời, hắn muốn ói máu nhưng lại phải nuốt vào trong.