Giọng nói quen thuộc này…
Tô Nguyệt đang ngồi uống rượu ủ rũ ở quầy rượu, đột nhiên quay đầu lại: “Sao anh lại ở đây?”
“Xem cô nói kìa, đến quán bar đương nhiên là uống rượu rồi. Nếu không thì đến làm gì, tán gái chắc?”, Mạc Phong nhướng mày và nhếch mép cười: “Phụ nữ cuối tuần người ta đều đi dạo phố, xem phim, hoặc ra ngoài chơi, cô lại ở đây uống rượu giải sầu”.
Những người đàn ông bên cạnh đang muốn bắt chuyện, chẳng hiểu tại sao sau khi nhìn thấy Mạc Phong, họ lập tức rút lui.
Tô Nguyệt đã ở đây được một lúc, nhưng đây là câu đầu tiên cô ta chủ động mở miệng nói!
Bao nhiêu người đàn ông muốn bắt chuyện, nhưng cô ta chẳng thèm tiếp chuyện ai.
“Mặc kệ tôi, không phải anh cũng vậy sao? Không ở nhà mà ôm tổng giám đốc của chúng ta, lại ra ngoài lang thang làm gì?”, Tô Nguyệt chế nhạo anh.
Mạc Phong nhếch mép cầm chai vodka vị bạc hà tựa lưng vào quầy bar: “Ngày nào cũng ăn thịt, thỉnh thoảng lại muốn đổi sang ăn chay, vậy nên… hẹn hò không?”
Tô Nguyệt ngẩng đầu, nhìn anh cười khẩy nói: “Xin lỗi, không rảnh!”
“Đừng có làm mất hứng như vậy, cô có biết tại sao mình lại cảm thấy cô đơn không?”, anh lại hỏi.
“Tại sao?”, “Bởi vì cô ở trong trái tim của tôi nên không có người hàng xóm nào hết!”
Phụt…
Tô Nguyệt phun ra một ngụm rượu.
Cô ta lộ ra một nụ cười hiếm hoi, những người đàn ông xung quanh càng thêm hụt hẫng.
Khi một người phụ nữ đang uống rượu giải sầu, nếu bạn có thể khiến cô ấy cười thành công, điều đó cách việc có thể đưa cô ấy cùng đi với mình đã thành công được một nửa rồi!
“Ăn nói dẻo mỏ, cái miệng của đàn ông chỉ biết gạt người, đều giống nhau hết. Trước đây anh ta cũng rất biết tán gái!”, Tô Nguyệt vừa cầm ly rượu vừa cười khẩy.
Anh ta?
Từ khóa xuất hiện!
Mạc Phong cuối cùng cũng biết tại sao gần đây Tô Nguyệt lại uống rượu giải sầu trong quán bar.
“Tôi cứ bảo sao mấy ngày nay luôn gặp cô ở quán bar, hóa ra là khốn khổ vì tình! Nếu cô không để bụng thì có thể nói ra nghe thử!”, Mạc Phong cũng tự mình cầm lấy rượu cụng ly với cô ta.
Khi nhắc đến điều này, đôi mắt của Tô Nguyệt trở nên tối sầm.
Cô ta khẽ lắc lắc rượu trong ly và cười nhạt: “Người bạn trai đã yêu đương hai năm mà lừa tôi tận một năm rưỡi. Hơn nữa đối tượng còn là người từng là bạn thân của tôi!”
“Hai năm? Thứ lỗi cho tôi hỏi thẳng nhé, hai năm mà cô…không xảy ra chuyện gì với anh ta ư?”, Mạc Phong nhìn cô ta, vẻ mặt kinh ngạc hỏi.
Vì cái đêm điên cuồng trong khách sạn, anh chắc chắn một trăm phần trăm đó là lần đầu tiên của Tô Nguyệt!
Lúc mới khởi đầu còn không cả cho vào được, điều này không thể giả vờ được. Bình thường thấy bà cô này liến liến thoắng thoắng vậy, không ngờ lại là người bảo thủ như thế!
Yêu đương hai năm cũng không để cho đối phương có được mình, ngược lại Mạc Phong lại được hời. Nếu như bạn trai cũ của cô ta biết chuyện này, không phải sẽ liều mạng với anh chứ?
Tô Nguyệt trừng mắt nhìn anh, tức giận nói: “Lẽ nào tôi giống loại phụ nữ tùy tiện như vậy sao? Tôi luôn muốn để dành những thứ quý giá nhất cho đến ngày kết hôn, nhưng anh ta lại vừa trong mối quan hệ yêu đương với tôi, vừa tìm sự an ủi nơi bạn thân của tôi. Anh ta cùng lúc làm tổn thương hai người phụ nữ!”
“Cô có cảm thấy hơi hối hận vì đã trao thứ quý giá nhất của một cô gái cho một chàng trai mà mình không hiểu lắm về họ không?”, Mạc Phong dang tay cười khúc khích: “Có hối hận cũng vô ích, thời gian không bao giờ quay trở lại!
“Vậy không phải anh nên bù đắp cho tôi sao?”
Khi cô ta nói lời này, ánh mắt không khỏi sáng lên, khóe miệng còn nở một nụ cười quái dị.
Điều này làm cho Mạc Phong có cảm giác lạnh sống lưng, trong lòng cảm thấy hơi bối rối.
“Muốn bù đắp như thế nào?”
Tô Nguyệt trừng mắt nhìn anh một cái, tức giận nói: “Anh nghĩ đi đâu thế? Tối nay có một cuộc hẹn, đến lúc đó bạn trai cũ của tôi chắc chắn sẽ đến, vậy nên tôi muốn…anh giả làm bạn trai của tôi!”
“Lốp… lốp dự phòng?”, Mạc Phong đặt rượu xuống kêu lên.
Trước giờ đều là người ta làm lốp dự phòng của anh, không ngờ hôm nay anh lại trở thành lốp dự phòng.
“Sao hả, không muốn à? Anh tưởng rằng dễ được ngủ với cô nương tôi đây lắm à?”, Tô Nguyệt đặt ly rượu xuống, hừ lạnh nói.
Mạc Phong vội giúp cô ta xoa dịu cảm xúc: “Giúp! Tôi giúp là được chứ gì? Không phải chỉ là diễn vai bạn trai thôi sao, cái này tôi rành nhất nè! Hôm nay tôi nhất định sẽ giúp cô diễn tới bến luôn!”
“Anh ta đi du học về. Nếu lát nữa anh ta có hỏi anh một số vấn đề kỳ quặc thì anh cố gắng tránh đi nhé!”
Anh và Tô Nguyệt uống rượu ở quán bar hơn ba giờ đồng hồ, khi nhìn đồng hồ thì đã đã gần năm giờ.
“Đi thôi, tôi đoán bọn họ cũng sắp tới rồi!”, cô ta đứng dậy, vươn eo khẽ cười: “Không ngờ anh cũng khá giỏi trong việc soi sáng cho người khác đấy!”
Để giúp cô ta cởi bỏ nút thắt trong lòng, Mạc Phong đã nói đến mức nước miếng sắp rơi ra ngoài cả nửa cân rồi.
“Đùa sao, tôi từng học qua tâm lý học, chút tâm tư này của phụ nữ tôi rành lắm!”
Đột nhiên.
Hai người bất giác quay đầu nhìn nhau.
Có vẻ như họ đều có chung suy nghĩ!
“Hỏng rồi, hai chúng ta đều uống rượu, vậy ai lái xe?”, hai người cùng đồng thanh nói, sự hiểu ngầm này giống như tri kỷ.
Nếu như đã không thể lái xe, vậy chỉ có thể bắt taxi đi thôi!
Địa điểm cho bữa tối hôm nay là một nơi tên là khách sạn Hồng Nghiệp ở phía Tây Giang Hải.
Khách sạn này cũng có chút tiếng tăm ở những con phố gần đó, nó có thể được coi là một khách sạn tư nhân quy mô lớn.
Vì làm ăn khá tốt nên muốn ăn bạn phải đặt chỗ trước, nếu không sẽ không có chỗ.
Họ bắt taxi đến trước cửa khách sạn.
“Hít sâu vào! Lát nữa anh nhìn thấy họ đừng có căng thẳng đó!”, Tô Nguyệt quay đầu nhìn Mạc Phong nói, cô ta vẫn đang hít thật sâu để điều chỉnh trạng thái của mình.
Ngược lại, Mạc Phong cư xử rất bình tĩnh, như thể đang đến tham gia một buổi tụ tập bạn bè, không hề có cảm giác sợ hãi.
Cuối cùng cũng có người mời đi ăn, anh mừng còn không kịp nữa là!
Anh vỗ vai Tô Nguyệt cười khúc khích: “Nào, khoác tay tôi đi!”
“Tại sao lại phải khoác tay, còn lâu!”, cô ta quay ngoắt đi với vẻ kiêu ngạo.
Tô Nguyệt liếc nhìn anh một cái rồi chủ động tiến lên khoác tay anh: “Một người bảo vệ mà cũng diễn ghê nhỉ? Thật không biết xấu hổ!”
“Mặt dày có thể kiếm cơm đó!”
Cô đã hoàn toàn bị anh chàng này thuyết phục, đột nhiên cô ta thấy hối hận khi đưa Mạc Phong đến đây, mặc dù khi đến một mình cô ta sẽ rất ngượng ngùng khó xử.
Nếu lát nữa bị lộ, e rằng sẽ càng ngượng hơn.
“Hừ! Dám bắt nạt người phụ nữ của tôi, để xem tôi xử lý hắn như thế nào!”, ánh mắt Mạc Phong đanh lại nói.
Tô Nguyệt không khỏi quay đầu lại cười tủm tỉm nói: “Anh vào vai cũng nhanh thật đó!”