Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc
“Ở đây không có người các người cần tìm, mau cút đi nếu không đừng trách tôi ra tay đấy!”
Gã kia thuận tay tóm lấy ống sắt bên cạnh và đánh về phía người đàn ông. Nhưng người mặc áo đen chỉ khẽ lắc đầu.
Người mặc áo đen búng tay, ống sắt lập tức bay bật ra. Rồi người này đạp nhẹ, có thể nói là rất nhẹ nhưng vẫn khiến gã thanh niên kia bị gãy xương.
Rắc rắc!
“Chậc chậc, yếu quá, người trần tục đúng là chẳng biết cái gọi là tu luyện, yếu như một con kiến vậy!”
Người mặc áo đen còn lại bèn đỡ cô gái kia và đồ của cô ấy dậy: “Cũng không hẳn, cao thủ ở đây cũng đông lắm, chẳng qua là ít xuất hiện trước mặt đám đông thôi. Chúng ta đi!”
“Xì! Sợ rằng tôi chỉ cần khẽ động ngón tay là đã có thể giết chết cao thủ ở đây rồi. Tốt nhất là đừng để tôi bắt gặp, nếu không tôi sẽ cho họ biết tu chân và luyện khí khác nhau như thế nào!”
Hai người nói xong bèn đi ra khỏi con hẻm nhỏ. Nhưng vừa bước ra thì gã thanh niên ở phía sau đã cầm con dao găm xông tới.
“Mẹ kiếp! Dám đánh tao à! Chết chúng mày đi!”
Người đàn ông có tính khí nóng nảy lập tức dừng bước và quay đầu lại. Đôi mắt người này ánh lên tia sáng trắng: “Cậu đã muốn chết thì đừng trách tôi đấy!”
Sau khi nhìn thẳng hai giây vào gã thanh niên kia thì hắn bỗng ngây người, miệng lầm bầm: “Tôi đáng chết…tôi đáng chết…”
Hắn vừa nói vừa đâm con dao về phía cổ mình.
“Anh Tùng, đừng!”, đám đông thấy vậy bèn kinh hãi kêu lên.
Rẹt!
Vừa dứt lời thì máu tươi từ động mạch cổ của gã này đã phun ra xối xả. Không chỉ có vậy, hắn còn tự đâm vào bụng mình.
Gã thanh niên đó giống như phải giết chết bản thân bằng được. Từng nhát dao đâm sâu vào xương cho tới khi hắn kiệt sức hoàn toàn và đổ xuống vũng máu.
Từ đầu tới cuối người đàn ông kia không hề động vào người hắn. Hai người chỉ nhìn nhau đúng hai giây mà dường như linh hồn của người thanh niên kia đã bị khống chế, hắn không đâm mình cho tới chết thì không dừng lại.
Đám đông có mặt hoảng loạn vì sợ hãi.
“Mau! Mau gọi xe cứu thương đi!”
Lúc này ở đầu một con đường khác.
Người mặc áo đen đặt cô gái xuống: “Hầy, trông giống cô ba quá, suýt nữa thì nhận nhầm!”
“Anh có bị mù không, cô ba mặc đồ cổ trang, bộ quần áo một, hai trăm tệ này có thể so sánh được sao!
Còn kém xa. Đúng là phải xem lại mắt anh đấy!”, người đàn ông mặc áo đen trêu trọc.
Cô gái mặc áo đỏ được bọn họ đặt xuống. Khuôn mặt cô ấy tái mét vì sợ hãi: “Đừng giết tôi…xin các người đừng giết tôi, bắt tôi làm gì cũng được, xin hãy tha cho tôi…”
“Cô gái đừng sợ. Chúng tôi không phải người xấu, chỉ muốn hỏi cô có nhìn thấy người này không!”
Người đàn ông mặc áo đen mở bức tranh để lộ ra một cô gái với khuôn mặt xinh xắn. Nếu như Mạc Phong có mặt ở đây thì chắc chắn sẽ nhận ra đây chính là cô nhóc được Tống Thi Vũ đưa về trước đó.
“Chưa…chưa từng gặp. Nhưng cô bé này trông dễ thương quá. Hay là hai người tới báo cảnh sát xem, không chừng có thể tìm được!”, cô gái mặc trang phục cổ trang kia khẽ nói. Giọng điệu vẫn còn hơi run rẩy.