Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 1118




Mặc dù hai người này cứu cô nhưng nhìn cách ăn mặc của họ không giống người bình thường lắm.

“Hầy! Thôi bỏ đi. Cảnh sát ở đây cũng chẳng có hi vọng gì, tốt nhất là chúng ta tự tìm kiếm vậy!”

Thực ra không phải cảnh sát không tìm được mà với cách ăn mặc của bọn họ đi tới đồn thì không chừng còn bị bắt vì trông giống trộm cướp cũng nên.

Mục đích của họ là tìm người nên không muốn lãng phí thời gian.

“Cô gái, kia là bạn của cô hả?”, người mặc áo đen còn lại có tính khí điềm đạm hơn bèn chỉ về một hướng và kêu lên.

Cô gái quay qua nhìn nhưng xung quanh tối mịt không thấy một ai: “Ở đâu? Sao tôi không thấy…”

Khi cô gái quay đầu lại thì đã không còn thấy bóng dáng hai người mặc đồ đen đâu nữa.

… Tại biệt thự Nam Sơn.

Mạc Phong bưng món cua sốt tới. Một lúc sau, tất cả những con mèo nhỏ từ trên lầu đã chạy xuống.

“Woa, tôm sốt này”, Tống Thi Vũ đứng trên tầng hai kêu lên.

Tiếu Nhã tập tễnh bước xuống. Có lẽ do bị Mạc Phong vặn mạnh nên cô nhóc bước đưa cũng không còn được như lúc trước nữa.

“Thơm quá…đây là gì vậy?”, cô nhóc sà vào bàn hít hà như sắp nhỏ nước miếng đến nơi.

Tống Thi Vũ kéo cô bé ngồi xuống, nói dịu dàng: “Đây là tôm sốt, em chưa ăn bao giờ sao?”

“Em chưa ăn thứ có vỏ bao giờ…Có thể cho em một miếng không?”, Tiếu Nhã đưa tay ra.

“Đương nhiên rồi!”

Tống Thi Vũ gắp cho cô nhóc một miếng. Nhưng Tiếu Nhã lắc đầu, chỉ nhìn chằm chằm Mạc Phong.

Lúc này anh đang trừng mắt nhìn Tiếu Nhã.

“Anh có vấn đề à, dọa con gái nhà người ta rồi. Người không biết còn tưởng anh là ông chú ghê gớm đấy. Nhìn đã biết chẳng phải loại tốt đẹp gì!”, Tống Thi Vũ tức giận nói.

Mạc Phong chỉ vào mình, cười khổ: “Tôi không giống người tốt á? Cô nhóc muốn ăn thì ăn chứ sao, nhưng tôi chỉ khuyên một câu, tốt nhất là ngoan ngoãn cho tôi, nếu mà để tôi phát hiện ra cô nhóc có tâm địa gì thì tôi sẽ không khách sáo đâu!”

“Được rồi, Tiếu Nhã mau ăn đi, mặc kệ anh ta. Gã này thích dọa con gái nhà lành ấy mà.

“…”

Tiếu Nhã gắp một miếng tôm sốt rồi vội vàng gật gù: “Ngon quá, đây là loại động vật gì vậy, để khi nào em về em bắt đầu bếp làm cho em ăn!”

“Ấy, nhà cô có cả đầu bếp cơ à? Lẽ nào cô là đại tiểu thư của một gia đình nào đó sa cơ lỡ vận tới chỗ tôi?”, Mạc Phong cười khinh thường.

Cô nhóc chỉ gật đầu: “Không phải sa cơ lỡ vận mà là tôi trốn đi chơi. Đồ ăn ở đây ngon quá! Ngon hơn ở chỗ chúng tôi nhiều”.

“Vậy các cô ở đâu?”

“Chỗ chúng tôi là…”

Bỗng nhiên Tiếu Nhã bụm miệng, không để mình nói tiếp. Mạc Phong nheo mắt khi thấy cảnh tượng đó.

Xem ra đúng là cô nhóc này có vấn đề. Nhưng nhìn vẻ ngây ngô của cô nhóc thì có vẻ không phải là giả tạo.

Trước đó anh còn tưởng cô nhóc là một người thông minh siêu cấp rất khó đối phó cơ, giờ xem ra chỉ là một kẻ háu ăn.

Thế nhưng anh vẫn cảnh giác, Trương Phong đã nói rồi, người có mắt màu trắng là người tu chân, nên không được động vào bọn họ.