Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 1116




Chương 1116

“Tôi cũng không chắc lắm, nhưng phần lớn đều thích đi bar mà. Hay là hai người đi thử xem, ở phố Chín này quán bar nhiều lắm. Có tới mười mấy quán lận, nếu không sợ mệt thì thử đi tìm xem sao!”

“…”

Người đàn ông mặc áo đen cuộn bức tranh lại vào cất ra phía sau. Người đàn ông bán thuốc bỗng cảm thấy kinh ngạc vì quán bar ở một hướng trong khi hai người kia lại đi hướng ngược lại.

“Người anh em, quán bar ở hướng này cơ mà!”

Nhưng khi ông chủ bán thuốc ngoái nhìn thì đã không thấy bóng dáng hai người kia đâu.

Chớp mắt đã biến mất khiến ông ta cảm thấy ớn lạnh.

Hai người đàn ông lúc này đã xuất hiện ở một con đường khác.

“Cô ba tính khí hướng nội, sẽ không tới những nơi như quán bar đâu, chúng ta tìm chỗ khác đi”, “Thật không hiểu cô ba trốn ra ngoài làm gì. Công phu kém như vậy, môn chủ biết cô ấy tới thế giới trần tục suýt nữa thì cử toàn bộ cao thủ xuất trận đấy! Hầy, thật không biết những người khác thế nào rồi”.

“Háu ăn chứ sao. Cô ấy nhớ những món ăn ở trần gian lắm. Lần trước còn hỏi tôi có thể mua kẹo hồ lô ở đâu đấy!”

“Cô ấy hay thật. Vì ham ăn nên khiến cả môn phái được dịp náo loạn cả lên”.

“…”

Lúc này có tiếng kêu cứu ở gần đó.

“Đừng động vào tôi, cứu với!”

Hai người mặc áo đen nhìn nhau. Trong đó một người định lao đi thì người còn lại đã ngăn cản.

“Chúng ta không nên quản chuyện ở đây!”

“Nhưng anh không cảm thấy giọng nói đó rất giống cô ba sao? Từ nhỏ cô ấy chưa từng ra khỏi tông môn, nếu như bị người đàn ông nào đó làm ô uế thì chúng ta biết ăn nói thế nào với tông chủ đây!”

“…”

Thế là hai người vội vàng chạy về hướng có tiếng kêu. Họ thấy một thanh niên đang áp sáp một cô gái vào góc tường.

Thậm chí mấy tên phía sau còn xếp hàng chuẩn bị hành động, vì bọn chúng sắp không chịu nổi nữa rồi.

“A Tam, định cởi đồ cả ngày đấy à?”

“Đúng vậy, sinh lý có ổn không, hay để tao đi!”

“Tao ít tuổi nhất, chuyện này để tao!”

“…”

Một trong hai người đàn ông mặc áo đen vỗ vai người đứng cuối cùng trong đám thanh niên: “Người anh em, tránh ra chút được không?”

“Cút! Ông nội nó chứ? Muốn chơi thì xếp hàng, khó khăn lắm mới tìm được cực phẩm mà lại muốn xen ngang à?”, thanh niên kia tức giận gầm gừ: “Đêm hôm ăn mặc đen xì định làm màu à, đồ ngốc này!”

Bốp!

Một phát bạt tai khiến gã thanh niên kia lập tức bay ra xa hàng mét.

“Hầy, anh nói xem, tính khí của anh có thể thay đổi được không? Chúng ta trước khi xuống núi đã giao hẹn là chỉ tìm người, không gây sự mà”, người đàn ông mặc áo đen còn lại vội vàng kéo người kia.

Tiếng động gây ra to quá khiến mấy tên đứng trước mặt cũng lập tức quay đầu lại. Gã thanh niên đang định cởi đồ của cô gái chậm rãi đứng dậy: “Mẹ kiếp, muốn chết à? Không biết đây là địa bàn của ai sao?”

Vụt!

Một bóng đen lao vút tới, một giây sau người đàn ông đã xuất hiện ngay trước mặt bọn chúng: “Ngại quá, chúng tôi tới tìm người!”