Bà chủ tiệm cũng cười lớn: “Thằng nhóc thối này, hồi đó mày trông như con bọ gậy, mười mấy năm nay mày đi phẫu thuật thẩm mỹ đấy hả? Sao, lừa được ở đâu cô này thế? Bạn gái à?! Mày là ít khi dẫn con gái theo lắm đấy nhé, thế cô lần trước đâu?!”
“Cô nói cái gì thế, chúng cháu là…bạn!”
“Đã hiểu, đã hiểu!”
“…”
Nói xong chủ quán gật đầu ra vẻ đã hiểu, làm động tác tay kiểu OK rồi bước vào bếp, cả hai đã quá thân, đến mức không cần gọi món cũng biết đối phương muốn ăn gì.
Từ Giai Nhiên quay đầu lại nhìn chằm chằm Mạc Phong: “Lần trước anh dẫn ai tới đây?!”
“Dương Thái Nhi!”, anh nói mà không hề che giấu.
Lần trước đến đây ăn với Dương Thái Nhi là chuyện rất nhiều năm trước rồi. Sau này, Mạc Phong thích đến đây ăn một mình, không biết anh có thực sự thích bún thập cẩm cay ở đây không, hay là anh chỉ nhìn vật nhớ người.
Một lúc sau, một cậu nhóc chạy ra khỏi phòng, tay cầm súng đồ chơi, trốn đông trốn tây như tìm chỗ ẩn nấp khi làm nhiệm vụ.
“Tiểu Hổ, đừng nghịch nữa, ở đây đều là khách, bố nói con nghe, chú Mạc đây từng đi lính, con muốn biết gì thì đến hỏi chú ấy đi!”, chủ tiệm bước ra khỏi phòng bếp, nhẹ giọng nói.
Thằng nhóc nghe nói Mạc Phong từng là bảo vệ, hai mắt sáng lên, nhanh chóng chạy tới: “Chú Mạc, trước đây chú thật sự từng đi lính sao? Mọi người nói mặc quân phục ngầu lắm luôn, có thật không chú, cháu cũng muốn được ngầu như vậy!”
Đứa trẻ không có khái niệm về sống chết, hay ý thức về việc mạng đổi mạng, hoàn toàn chỉ vì muốn ngầu, nhưng đây cũng là chuyện bình thường, khi Mạc Phong lần đầu tiên đến đó, sau khi mặc quần áo vào cũng cảm thấy mình ngầu vãi, nhưng sau đó mới phát hiện ra rằng, ngầu không chỉ thể hiện ở quần áo, mà quan trọng hơn là ở suy nghĩ.
Anh nhẹ nhàng sờ lên đầu cậu bé mũm mĩm cười khổ: “Mặc quân phục quả thật rất ngầu, nhưng những người có trách nhiệm bảo vệ tổ quốc, đất nước thì càng ngầu hơn! Chẳng hạn như bố cháu, tuy rằng chỉ là chủ của một tiệm bún thập cẩm cay nhỏ, Nhưng chú ấy đã gánh vác trách nhiệm nuôi cả một gia đình lớn, cháu không nghĩ rằng bố của cháu cũng rất ngầu sao?!”
Khi còn trẻ ai cũng là Tề Thiên Đại Thánh, nhưng sau này đều phải mang vòng Kim Cô lên để hoàn thành trách nhiệm của mình.
“Ngầu! Cháu cảm thấy bố là người ngầu nhất nhất thiên hạ!”, cậu nhóc mập mạp gật gật đầu.
Sau đó cậu nhóc mập mạp này chạy vào phòng bếp, Từ Giai Nhiên ngồi đối diện với Mạc Phong cũng không nhịn được cười thầm.
“Cô cười cái gì vậy?! Tôi buồn cười vậy à?!”
Từ Giai Nhiên lúc này mới lắc đầu: “Em phát hiện ra dáng vẻ nói hươu nói vượn của anh cũng rất ngầu đấy! Anh có thể đi lừa đảo rồi tẩy não chắc kiếm được ối tiền đấy!”
“Cứ coi như tôi đang khoác lác đi. Hôm nay tôi đến tìm cô là có việc!”
Mạc Phong vòng vo một hồi rồi mới nói vào chuyện chính. Từ Giai Nhiên đặt đũa xuống, không khỏi nheo mắt: “Vay tiền à? Không đúng, anh Mạc đã có người quản tiền rồi mà, anh còn thiếu tiền à?”
“Chả nhẽ tôi tìm cô chỉ để vay tiền thôi sao?! Tôi muốn đưa cô đi kiếm tiền. Nhà họ Từ của cô có mặt tiền ở Fortune Plaza đúng không?!”
Nghe vậy, Từ Giai Nhiên đột nhiên ngẩng đầu lên, cô ấy lờ mờ cảm nhận được Mạc Phong muốn nói gì: “Anh muốn mặt tiền của Fortune Plaza sao?! Dùng để làm gì?!”
“Có một lô lụa và ngọc Nam Khương. Tôi muốn xây dựng một cơ sở kinh doanh chuyên về lĩnh vực này.