Mu trước bằng kim loại nặng của xe cứ vậy bị trũng xuống, tên đàn ông trung niên ngồi trong xe lập tức nhìn Mạc Phong: “Mày, mày…! Mày là ai!”
“Chỉ là một bảo vệ quèn thôi. Chất lượng xe này không tốt. Chắc là bị bọn bán nó lừa rồi!”, Mạc Phong phất tay cười nhẹ, như thể cú đè khiến mu trước của chiếc xe lún xuống không phải do anh làm vậy.
Vẫn thờ ơ như vậy, Từ Giai Nhiên không khỏi cười thầm khi nhìn thấy biểu hiện của anh.
“Cô cười cái gì vậy?”, anh đến trước mặt cô ấy hỏi một cách đầy nghi hoặc.
Từ Giai Nhiên đưa tay ra nhéo nhẹ vành tai Mạc Phong, nhếch mép cười nói: “Em thích cái bộ dạng ngông cuồng này của anh đấy, rất ngầu! Cảm giác cả thế giới đều ở dưới chân thật tuyệt đúng không?!”
“Đi thôi, nhanh đi ăn cơm thôi, muộn sẽ không còn chỗ đâu!”
Nói xong, anh mở khóa xe đạp, một chiếc xe đạp rỉ sét thập niên 80 mà lại được khóa bằng ổ khóa mật mã, ổ khóa này đủ mua mười chiếc xe đạp mới ấy chứ.
Những người có bản lĩnh càng cao thì họ càng biết cách “khoe khéo”, ví dụ như quần áo Mạc Phong mặc là do bậc thầy thiết kế hoàng gia quốc tế Jansno tự tay thiết kế, có tiền cũng không mua được, không biết có bao nhiêu người muốn mua mà không mua được, kết quả là bị Mạc Phong dùng làm quần áo đi làm.
Những người không biết sẽ nghĩ rằng anh ăn mặc chả ra làm sao, nhưng những người biết thì hiểu rằng đây là kiểu trang phục bên ngoài bình thường bên trong đắt tiền. Các tác phẩm và tầm nhìn của đại sư Jansno vượt xa xu hướng của thế giới 30 năm.
Nói cách khác, những bộ quần áo Mạc Phong mặc hẳn sẽ phổ biến khắp thế giới trong ba mươi năm nữa, nhưng tất cả đều chỉ là đồ thừa của anh ba mươi năm trước.
Người đàn ông như vậy hoặc là không gặp được, hoặc là nhất định phải có được.
Từ Giai Nhiên ngồi trên ghế sau của chiếc xe đạp cũ, vòng tay ôm eo anh từ phía sau.
“Đi nhé!”, Mạc Phong hô lên.
Tên đàn ông trung niên ngồi trên xe Toyota Prado vẫn ngẩn người: “Đệch! Mình đẹp trai giàu có như này, sao cô gái này lại cứ thích loại người kia cơ chứ?!”
“…”
Đi đến một quán bún thập cẩm cay bên đường, từ xa đã ngửi thấy mùi chua cay xộc lên.
Loại bún thập cẩm cay này không giống như bây giờ, nước dùng của loại món ăn này vẫn được nấu thủ công truyền thống như mười mấy năm trước, sau đó bỏ xiên vào nấu cho thật ngấm gia vị.
Hơn nữa nó còn rất rẻ. Bên ngoài một xiên bán năm tệ, ở đây bán có một tệ/ xiên, một trăm tệ có thể ăn đến mức no căng bụng.
Bước vào tiệm này, Mạc Phong như được quay trở lại những ngày tháng cầm tiền tiêu vặt chú câm cho để đến đây ăn hơn mười năm trước, thậm chí ngay cả cách trang trí cũng giống như trước.
Anh là người hoài cổ, trên đường đời đã mất rất nhiều bạn, nhưng những việc đã làm, những nơi đã đi qua, chỉ cần có thời gian, anh sẽ tức cảnh sinh tình mà hồi tưởng lại.
Trước kia nghèo đến mức cơm không có mà ăn, được ăn một lần bún thập cẩm cay đã là xa xỉ lắm rồi.
Vừa bước vào cửa, chủ tiệm đã nhanh chóng bước ra: “Ô, cậu Mạc đến rồi đấy à, khách quý à nha, lâu lắm không thấy cậu ghé đấy?!”
“Đừng gọi cậu Mạc chứ, theo tuổi tác thì cháu phải gọi chú là chú đấy, hoặc là cứ gọi cháu là Tiểu Mạc như trước là được. Dạo này cháu hơi bận, không phải có thời gian rảnh cái là cháu đến chỗ chú luôn đây sao?!”, Mạc Phong khẽ khoát tay, cười khổ.
Từ Giai Nhiên nghe thấy cuộc nói chuyện giữa hai người, nhỏ giọng hỏi: “Sao, anh biết ông chủ à?!”
“Ông chủ này tôi quen khi còn học tiểu học đấy, là người quen cũ. Hồi đó chú ấy là một người phong độ lắm đấy. Quay đi quay lại đã mười mấy nắm, chú ấy béo tròn ra rồi!”