Hôm nay tôi đi lòng vòng Giang Hải và thấy rằng vị trí đó là tốt nhất. Phía sau có một chợ bán buôn lớn, sau này việc buôn bán sẽ rất có triển vọng đấy!”
Hôm nay vừa xuống máy bay, anh đã đi thị sát thành phố Giang Hải, cuối cùng rất vừa ý Fortune Plaza, chưa kể nơi đây còn là trung tâm thành phố, nơi có nhiều khu vui chơi giải trí. Nếu Mạc Phong mở một cửa hàng ở đó để sản xuất các sản phẩm cao cấp, hiệu quả sẽ khá tốt.
Tơ lụa và ngọc của Nam Khương đều nổi tiếng tốt, đó là chưa kể đến việc ngọc vốn là một sản phẩm xa xỉ, mang lại lợi nhuận rất lớn, Nam Khương có một nguồn khai thác ngọc ổn định. Thực tế, trong hang đá mà họ đã vào trước đó có rất nhiều ngọc.
Chỉ là bản thân Mạc Phong không có hứng thú lắm đối với những thứ này, trước đó Trương Phong đã đưa tay sờ dưới sông thấy cũng có rất nhiều ngọc, đủ để chứng minh mấy trăm triệu năm trước ở nơi đó hẳn là một ngọn núi lửa.
Dòng sông ngầm bên dưới, địa hình Caxto trong hang đá và không gian mở tự nhiên đều được hình thành do lớp vỏ trái đất vận động đè nén tạo thành, nên ngọc ở đây nhiều lắm, hầu như ở trên núi, dưới sông, chỉ cần đào đại một chỗ cũng có thể thấy ngọc.
Những viên ngọc này thật ra bên trong Nam Khương không có giá trị, bởi vì có quá nhiều, những viên đá bên đường cũng có thể là ngọc, nhưng lấy những thứ đó đem bán ra bên ngoài thì khác.
“Anh vừa bán dược liệu, vừa bán tơ lụa, anh Mạc thiếu tiền sao? Nếu em không nhầm thì kinh doanh dược liệu của công ty anh trước đó đã kiếm được hàng trăm triệu rồi cơ mà!”, Từ Giai Nhiên không nhịn được khoanh tay trêu ghẹo cười một tiếng.
Mạc Phong nhún vai cười: “Tiền bạc đối với tôi không quan trọng. Tôi đã không đụng đến tiền bạc từ năm mười sáu tuổi, nhưng tôi có thể làm giàu cho nhiều người hơn, cái này có ý nghĩa hơn việc tôi trở nên giàu có!”
“…”
Cái điệu bộ của anh khiến Từ Giai Nhiên tức đến mức muốn cầm giày lên đập vào mặt anh một cái.
Lúc này, chủ tiệm đem một bán bún thập cẩm cay đi tới, một cái nồi lớn cùng không ít rau củ hầm.
“Anh muốn ăn gì thì ăn, hôm nay em chiêu đãi!”
Mạc Phong vội xua tay: “Được rồi, là tiệm ăn nhỏ thôi mà, tôi ăn bao nhiêu sẽ trả bấy nhiêu, đừng có mời mãi, ngày nào tôi cũng đến thì ngày nào cô cũng mời à!”
“Coi như nể mặt con gái nhà người ta đi Anh có bản lĩnh mỗi ngày hẹn họ với một cô thì em có bản lĩnh ngày nào cũng mời anh ăn!”
“Tôi sợ một tháng sau cô sẽ xin tôi đừng đến nữa đấy!”
Hai người nhìn nhau, sau đó cười lớn.
Chủ tiệm này cũng biết, bản lĩnh khác Mạc Phong có thể không có, nhưng cái bản lĩnh này thì anh có thừa!
Không chỉ mỗi tháng ba mươi ngày anh có thể dẫn tới ba mươi cô khác nhau, mà chỉ cần nỗ lực một chút, có thể sáng trưa tối mỗi buổi một cô, có thể ăn sập cái tiệm này luôn.
Chủ tiệm cũng không nói gì thêm, đi làm việc của mình.
Vào lúc này, Từ Giai Nhiên lại nói: “Anh có chắc là muốn mặt tiền của Fortune Plaza của nhà họ Từ không?!”
“Có, cô ra giá đi, chỉ cần có là được, tôi sẽ không mặc cả!”, anh xua tay cười nhẹ.
Nhà ở Fortune Plaza nằm ở trung tâm thành phố Giang Hải, nói ít cũng phải rộng hơn 30.000 mét vuông.
Ước tính dòng người đổ về các trung tâm mua sắm lớn phải lên đến hàng chục triệu người mỗi ngày. Với dòng người lớn như vậy, bán bánh quy một ngày cũng phải lời được mấy ngàn tệ, cho nên ở đây tiền thuê nhà cũng tính là tấc đất tấc vàng.
Bây giờ Internet phổ biến như vậy, nếu thực sự muốn buôn bán thì chọn Fortune Plaza chưa chắc đã kiếm được một khoản tiền lớn. Lý do tại sao Mạc Phong lại chọn ở đó không phải vì có kiếm được tiền hay không.